Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1762 - Chương 1762. Cự Thú Hắc Ám: Đại Nham Khuê Giáp Long Thú!

Chương 1762. Cự thú hắc ám: Đại Nham Khuê Giáp Long Thú!
Chương 1762. Cự thú hắc ám: Đại Nham Khuê Giáp Long Thú!

Sau này có cơ hội, hắn nhất định phải cạo một tầng.

Ước chừng Quỷ Đằng bao phủ mười mấy cây số.

Nếu không phải hắn có được ‘đôi mắt Nguyên Chất’, chỉ e thật sự không thể đoán được dưới nền đất này lại có nhiều Quỷ Đằng ẩn nấp như vậy.

Võ giả bình thường đi vào khu vực này, sống ít chết nhiều.

Một khi những Quỷ Đằng này cùng lúc bạo phát, cho dù là võ giả cấp Vực Chủ cũng đừng nghĩ đến chuyện toàn thân thoát ra.

Chỉ sợ cho dù là đám người tướng quân Mokalen phái người đến đây tra xét, cũng không đi qua được khu vực có Quỷ Đằng bao phủ này, tất nhiên càng không điều tra thêm được gì.

Giờ phút này, Vương Đằng giấu mình trong bóng của cây đại thụ, nhìn về phía trước.

Sau khi vượt qua khu vực Quỷ Đằng bao phủ, phía trước lại xuất hiện không ít bóng dáng loài Hắc Ám cao giai.

Chỗ cách hắn gần nhất, khoảng chừng cách nghìn mét, một con loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng đang dẫn theo mười con loài Hắc Ám cấp Ma Vương đi tuần tra.

“Loài Hắc Ám tộc Ma Giáp!” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, khóe miệng hiện lên ý cười kỳ dị.

Sau đó thân hình của hắn chậm rãi biến đổi, nguyên lực Hắc Ám lặng lẽ tuôn ra, hóa thành một bộ áo giáp đen kịt dữ tợn bao trùm toàn thân hắn.

Ma giáp!

Giờ phút này Vương Đằng đang mặc ma giáp, cả thân mình hắn cao lên đến hơn hai mét, gần ba mét. Bên ngoài cơ thể là lớp áo giáp dữ tợn, nguyên lực Hắc Ám bao quanh, ma khí dày đặc, cứ như là một Ma Vương thật sự.

Dù cho có ai nhìn lại, sợ là cũng không dám nghi ngờ hắn là một con người.

Chỗ cặp mắt tinh thạch, có hai luồng ánh sáng màu đỏ từ phía sau áo giáp phát ra, không khác biệt gì với đặc điểm của loài Hắc Ám tộc Ma Giáp.

Hắn rời khỏi chỗ tối, chậm rãi đi lên phía trước.

“Ai đó? Đứng lại!”

Trong lúc một vài con loài Hắc Ám tộc Ma Giáp đang tuần tra, một con tộc Ma Giáp cấp Ma Hoàng hạ vị dẫn đầu đã chú ý đến hắn đầu tiên, lập tức quát lạnh.

Vương Đằng không nhanh không chậm, từ từ đi đến, đi qua sương mù, đến trước mặt chúng nó.

“Ta nhận lệnh đại nhân ra ngoài làm việc.”

Âm thanh giá lạnh khàn đục truyền ra từ trong ma giáp, nói tiếng hắc ám phổ thông rất chuẩn, không giải thích quá nhiều, chỉ vẻn vẹn độc một câu.

Nhưng loài Hắc Ám lại vẫn ăn dáng vẻ đó.

Con loài Hắc Ám kia cấp Ma Hoàng hạ vị kia liếc qua quan sát hắn, không nghi ngờ gì lắm, chỉ hỏi một câu theo thường lệ: “Ngươi tên là gì?”

“Giáp Đằng Ưng.” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, hắn trả lời.

Thân phận mới, lên sàn!

“Giáp Đằng Ưng, tên của ngươi sao nghe lại có hơi...không đứng đắn nhỉ?” Loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng hạ vị Giáp Rurov thắc mắc nói.

“Đó là tên ta, rất đứng đắn!” Vương Đằng nói với giọng điệu không thay đổi.

“Ặc... Được rồi, ngươi vào đi thôi.” Giáp Rurov cũng chỉ vô ý thức cảm thấy như vậy, hoàn toàn không nói nên lời lý do tại sao, vội ho một tiếng, cho đi qua ngay.

Chúng nó hoàn toàn không có nghi ngờ gì với Vương Đằng.

Dù sao hình dạng giờ phút này của Vương Đằng trông cũng rất thật, có thể phát âm ra khẩu âm của loài Hắc Ám, còn nói được ngôn ngữ chân chính của loài Hắc Ám.

Quả thực còn giống loài Hắc Ám hơn cả loài Hắc Ám.

Mặt Vương Đằng không lộ biểu cảm, đi qua bên cạnh vài con loài Hắc Ám, vô cùng bình thản, trong lòng không hề có gợn sóng, vững vàng như chó già.

“Sao nhiều tên nhận mệnh lệnh đại nhân ra ngoài làm việc như thế, mà vừa mới rồi chỉ có một tên trở về.” Giáp Rurov thầm nói.

Lỗ tai Vương Đằng bỗng dựng đứng lên, hình như đã nghe được chuyện gì đó không bình thường.

Vừa mới?

Chẳng lẽ chính là con Loài Hắc Ám tộc Ma Não kia?

“Con vừa mới đi vào là một vị Ma Não tộc ư.” Vương Đằng mới đi được hai bước, quay đầu lại hỏi.

“Sao vậy, ngươi quen à?” Giáp Rurov kinh ngạc nói.

“Đâu chỉ là quen thôi.” Vương Đằng cười ha ha, không tiếp tục để ý con loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng hạ vị này nữa, khoát tay, đi sâu vào chỗ có sương mù.

“Kỳ lạ!” Giáp Rurov lắc đầu, không để ý tới Vương Đằng nữa.

Vương Đằng cứ dễ dàng đi vào địa bàn của loài Hắc Ám vậy đấy, thậm chí còn moi ra một thông tin khá là quan trọng.

Quả nhiên là con loài Hắc Ám tộc Ma Não kia đã chạy vào đây.

Hắn dám chắc, nó tuyệt đối chính là con loài Hắc Ám tộc Ma Não mà hắn đang mất dấu, nếu không sao có thể trùng hợp như vậy, lại vừa lúc loài Hắc Ám tộc Ma Não bên đó trở về từ bên ngoài.

Vương Đằng vừa đi vào, vừa suy nghĩ tiếp theo nên hành động như thế nào.

Mà việc quan trọng nhất là tìm ra con loài Hắc Ám tộc Ma Não kia, cứu Moira ra.

Về phần Ma noãn, có thể hủy thì tốt nhất vẫn nên hủy đi, tuy rằng căn nguyên Hắc Ám của Ma noãn đã bị hắn hấp thụ hết, nhưng hắn cũng không dám đảm bảo loài Hắc Ám còn có phương pháp có thể làm nó sống lại hay không.

Việc cuối cùng chính là tiện đường điều tra thử xem loài Hắc Ám chỗ này rốt cuộc đang làm trò gì?

Vương Đằng có một dự cảm không lành, loài Hắc Ám nơi đây có vẻ đang ấp ủ điều gì đó.

Bình bịch bình bịch...

Một đám thủ vệ loài Hắc Ám đi qua từ nơi không xa.

Đây đã là đợt loài Hắc Ám tuần tra thứ ba rồi, mỗi khi đi vào được một quãng, hắn lại gặp một đám loài Hắc Ám đi tuần tra.

Phòng vệ chặt chẽ như thế, Vương Đằng lại càng thêm tò mò với chỗ này.

Nhưng những tên thủ vệ tuần tra này tên nào tên nấy đều làm như không thấy Vương Đằng, khiến Vương Đằng cảm thấy chẳng có chút cảm giác thành tựu nào khi lẻn vào, thật sự là không có chút độ khó nào á.

“Lá gan ngươi cũng khá lớn đấy.” Viên Cổn Cổn đã bị hắn doạ cho phát sợ, âm thanh vang lên trong đầu Vương Đằng.

“Với dáng vẻ này, t còn có gì phải lo lắng nữa sao?” Vương Đằng hỏi ngược lại.

“Thật ra có môt điều ta thắc mắc ở trong lòng đã lâu, không biết có nên hỏi hay không?” Viên Cổn Cổn nói.

“Ngươi đã thành tâm đặt câu hỏi rồi, ta đây sẽ đại phát từ bi trả lời ngươi vậy.” Vương Đằng thản nhiên nói.

“...” Viên Cổn Cổn nghẹn một lúc, cuối cùng vẫn là sự tò mò chiến thắng sự buồn nôn, hỏi: “Ngươi rốt cuộc là người hay là loài Hắc Ám?”

Hết chương 1762.
Bình Luận (0)
Comment