Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1787 - Chương 1787. Chín Ngày (2)

Chương 1787. Chín ngày (2)
Chương 1787. Chín ngày (2)

Có điều Vương Đằng biết nó đang ở sâu trong hang động này, cảm nhận một chút rồi xác định một cái hang và đi vào.

Không lâu sau, hắn đã đi tới chỗ Thiết Giáp Viêm Hạt đang đào bới.

“Chủ nhân!” Thiết Giáp Viêm Hạt thấy hắn, ánh mắt lập tức sáng lên, hấp tấp đến tranh công: “Chủ nhân, ta đã đào cái mỏ gốc này được tương đối rồi, nguyên thạch ở trong này, ngươi xem thử đi.”

Vừa nói, cái kiềm khổng lồ của nó vừa kẹp nhẫn không gian đưa tới trước mặt Vương Đằng.

Kích thước bình thường của nhẫn không gian trong ngao kiềm khổng lồ của Thiết Giáp Viêm Hạt trông có hơi buồn cười.

May mà trang bị không gian hết sức chắc chắn, thông thường không thể bị phá hỏng, thế nên dù lực của nó rất lớn, ngao kiềm cực kỳ sắc bén cũng không ảnh hưởng gì tới nhẫn không gian.

Vương Đằng lấy nhẫn không gian xuống, dùng tinh thần lực thăm dò bên trong, thấy mỏ gốc vô cấu chất thành núi trong đó thì rất vui vẻ.

Tuyệt lắm, có nhiều như thế này!

Mặc dù hắn đã sớm nhìn ra sản lượng mỏ gốc ở đây sẽ không quá thấp, nhưng không ngờ tới lại có nhiều đến như vậy.

Mỏ gốc vô cấu rất khó hình thành, cho dù hình thành nhưng số lượng sẽ không quá nhiều.

Nhưng mỏ gốc vô cấu hắn phát hiện, sản lượng tối thiểu cũng đạt đến sản lượng tiêu chuẩn của mỏ gốc quy mô nhỏ thông thường.

Phỏng đoán sơ bộ có lẽ nguyên thạch vô cấu có ở khắp nơi.

Tương đương với bốn trăm tỷ đồng Vũ Trụ rồi!

Không sai, chính là bốn trăm tỷ đồng Vũ Trụ!!!

Vương Đằng lén tra giá tiền của nguyên thạch vô cấu, bởi vì tương đối hiếm mà tác dụng lại rất rộng nên giá tiền của nguyên thạch vô cấu cực kỳ cao.

Một nguyên thạch vô cấu có giá một tỷ đồng Vũ Trụ.

Chuyện này thật khó tin.

Nhưng đó là sự thật.

Ở bên ngoài, nguyên thạch vô cấu là thứ vô giá từ trước tới nay, vô cùng quý.

Có nguyên thạch vô cấu chất đống, giá trị con người của Vương Đằng tăng vọt gấp mấy lần trong nháy mắt.

Tất nhiên hắn sẽ không ngu đến mức lấy nguyên thạch vô cấu đi bán. Bán đi thì đúng là lãng phí nguyên thạch vô cấu quá.

Hắn không thiếu đồng Vũ Trụ, trái lại hắn không có nguyên thạch vô cấu, thậm chí ngày trước còn chưa từng thấy.

Thế nên nhất định phải nắm chắc trong tay, sau này nhất định sẽ có việc cần dùng tới.

Tự nhiên nhận được lợi ích lớn, tâm trạng của Vương Đằng rất tốt.

Lúc này, trận pháp của hang động không ổn định, Ukup đi từ ngoài vào.

Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe lên, hắn đã động tay động chân vào trận pháp, lúc này cảm nhận được sự xuất hiện của nó.

Việc Ukup tới không khiến hắn ngạc nhiên bởi chính hắn cho Ukup tới.

Ngay sau đó, tiếng bước chân vang lên trong hang động, Ukup không che dấu thân hình của mình, đi thẳng tới chỗ Vương Đằng và Thiết Giáp Viêm Hạt.

Nhìn vách đá xung quanh, thấy bị đào móc sạch bách, lòng của nó rỉ máu.

Những thứ này vốn nên thuộc về nó, bây giờ lại chẳng có gì cả.

Ghê tởm!

“Chủ nhân!” Nó cung kính hành lễ với Vương Đằng.

“Ừ!” Vương Đằng gật đầu, nhàn nhạt hỏi: “Mọi chuyện thế nào rồi?”

“Việc ngươi giao cho ta điều tra, ta đã điều tra rõ ràng rồi.” Ukup thành thật nói.

“À?” Ánh mắt Vương Đằng sáng lên: “Nói thử xem.”

“Có lẽ khoảng chín ngày sau Ma noãn sẽ hoàn toàn khôi phục. Lần này Ngột Não Ma Hoàng đại nhân đã dốc hết vốn liếng, không tiếc dùng tinh thạch căn nguyên khôi phục căn nguyên Hắc Ám của Ma noãn, giúp nó hồi phục, thậm chí còn nhanh chóng trưởng thành. Đó chính là thời điểm chiến tranh nổ ra.” Ukup nói thẳng.

“Cái gì! Chín ngày!” Vương Đằng giật nảy người, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Nghe thấy tin tức Ukup mang đến, đáy lòng Vương Đằng lập tức trở nên nặng trĩu.

Chín ngày!

Chỉ có thời gian chín ngày!

Chín ngày sau, Ma noãn hồi phục lại, thậm chí nhanh chóng trưởng thành, đạt tới trình độ chưa từng có trước đó.

Không ai hiểu rõ sự khủng khiếp của Ma noãn hơn Vương Đằng, Mê Hoặc, Cảm Hóa và các kỹ năng khác, nếu bộc phát ra, không thể nghi ngờ chính là tai họa của Nhân tộc.

Đến lúc đó, cuộc chiến tranh này còn chưa bắt đầu đánh, thế cục của Nhân tộc đã thua bảy tám phần rồi.

Suy nghĩ trong đầu Vương Đằng nhanh chóng quay ngược trở lại, nghĩ xem nên làm thế nào để phá vỡ thế cục.

Nếu thật sự không được thì để tướng quân Mokallen tấn công, dù sao cũng tìm được sào huyệt bí mật của loài Hắc Ám rồi, tấn công một lần chưa biết chừng có thể phá vỡ được kế hoạch của loài Hắc Ám.

Đây xem như là một phương pháp.

Nhưng cái giá phải trả rất lớn, hơn nữa chưa chắc sẽ thành công.

Phòng ngự nơi loài Hắc Ám ẩn giấu rất mạnh mẽ, có hơn ba tầng lồng phòng ngự. Những điều này đều là do Vương Đằng tìm hiểu trong mấy ngày qua.

Mặt khác còn có khu phong tỏa Ma Quỷ đằng với rất nhiều loài Hắc Ám tuần tra, vân vân.

Trừ những điều đó ra thì tất cả loài Hắc Ám mạnh mẽ đều tụ tập ở đây, cả sự góp mặt của cự thú hắc ám Đại Nham Khuê Giáp Long Thú.

Tỷ lệ tấn công thành công rất thấp, Vương Đằng không ôm hy vọng quá lớn!

Nói đi cũng phải nói lại, cho dù thật sự công phá được, nếu loài Hắc Ám muốn mang Ma noãn đi, họ rất có khả năng không ngăn cản được.

Chuyện này rất phiền phức.

Nếu Ma noãn bộc phát tại bất kỳ khu vực nào của Nhân tộc cũng gây ra hậu quả rất lớn.

Nhưng Vương Đằng định nói trước với tướng quân Mokallen tình huống này. Phân thân của hắn đã về tới căn cứ nên hắn có thể giữ liên lạc thông qua phân thân, trực tiếp thông báo sự tình cho tướng quân Mokallen. Cuối cùng quyết định như thế nào đành phải xem bọn họ rồi.

Hắn không phải là người ra quyết sách, nghĩ nhiều cũng vô dụng.

Hắn cứ tiếp tục kế hoạch của mình. Sào huyệt của loài Hắc Ám là địa điểm tốt. Loài Hắc Ám ở đây vừa hòa nhã vừa dễ thân, còn rất dễ trò chuyện, thích hợp nhất cho việc cạo lông cừu.

Cạo lông cừu xong rồi, nếu đám người tướng quân Mokallen muốn tấn công, vậy hắn sẽ đưa Moira chạy trước.

Có quyết định rồi, ánh mắt Vương Đằng nhìn về Ukup ở trước mặt, sắc mặt đột nhiên hơi kỳ quái.

Bây giờ nhìn lại, nó đội lên dáng vẻ của Moira, dáng vẻ khép na khép nép đứng trước mặt hắn khiến cho hắn cảm thấy... thật sảng khoái.

Hết chương 1787.
Bình Luận (0)
Comment