“Giáp Đằng Ưng, vị này là đặc sứ bên cạnh đại nhân Ngột Não Ma Hoàng, đại nhân Busenger. Nó có việc tìm ngươi, các ngươi từ từ nói chuyện.” Giáp Ohad giới thiệu qua rồi rời đi một mình.
“Xem ra Thọt Não Ma Hoàng bảo nó tới tìm ta đây mà!” Vương Đằng thầm nghĩ.
“Ngươi chính là Giáp Đằng Ưng rất nổi tiếng gần đây.” Busenger đánh giá tộc Ma Giáp trước mắt này, chân mày hơi nhíu lại. Con to lớn này hình như cũng không có điểm gì đặc biệt, sao Ma Hoàng đại nhân lại coi trọng nó chứ?
Bàn về thực lực, nó tự nhận chính mình mạnh hơn con tộc Ma Giáp này rất nhiều.
Không phải chỉ đánh thắng một thiên tài Huyết tộc sao, có tính là gì cơ chứ?
Huống chi nó là thiên tài tộc Ma Não, cùng tộc với Ngột Não Ma Hoàng. Ngột Não Ma Hoàng không coi trọng nó mà lại đi coi trọng một con ngoại tộc, lý nào lại như vậy?
Rõ ràng là không có lý gì cả.
“Đúng vậy.” Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe lên, hắn thản nhiên nói.
“Đi theo ta, tộc Ma Giáp may mắn.” Busenger hoàn toàn không hề phát hiện ra tộc Ma Giáp trước mắt này chính là Nhân tộc đã đuổi theo nó, hiện giờ trong mắt nó chỉ có vẻ hâm mộ, nói xong thì dẫn đường đi trước.
Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, xẹt qua chút vui mừng.
Từ lời nói của con tộc Ma Não nào không khó đoán ra được, nó muốn dẫn hắn đi gặp Thọt Não Ma Hoàng.
Vận may tốt đến thế sao?
Nghĩ cái gì tới cái đó!
Mới nãy hắn còn muốn lẻn vào chỗ ở của Thọt Não Ma Hoàng, bây giờ ngược lại, Thọt Não Ma Hoàng trực tiếp phái người tới đón hắn.
Không cần mạo hiểm lén lút lẻn vào bị phát hiện, trực tiếp quang minh chính đại đi qua.
Thật là quá khéo.
Vương Đằng thản nhiên, ra vẻ hơi chần chờ, xử sự như một người mới vậy.
“Mau đi theo, Ma Hoàng đại nhân muốn gặp ngươi.” Busenger hơi nhíu mày, quay đầu lại nói lạnh lùng.
Tộc Ma Giáp này ngu ngốc muốn chết, Ma Hoàng đại nhân coi trọng nó ở điểm nào không biết?
Vương Đằng nghĩ thầm quả nhiên trong lòng, cho nên không chần chờ nữa, đi theo không nói tiếng nào.
“Hừ!” Busenger hừ nhẹ một tiếng, đi trước dẫn đường.
Hai người đi vào bên trong kiến trúc trên lưng Đại Nham Khuê Giáp Long Thú, đi thẳng tới tầng cao nhất, vào bên trong một đại điện ngay trung tâm.
Ngột Não Ma Hoàng vô cùng cao lớn ngồi ngay ngắn trên vương tọa, dáng vẻ mệt mỏi, một tay khoác lên tay vịn của vương tọa, đỡ má của mình, hình như đang nhắm mắt dưỡng thần. Sương đen như có như không bồng bềnh xung quanh làm cho không ai nhìn rõ được hình dạng của nó.
“Đại nhân, Giáp Đằng Ưng đã tới.” Busenger cung kính hành lễ với Ngột Não Ma Hoàng.
“Ừ.” Âm mũi nặng nề truyền ra từ mũi của Ngột Não Ma Hoàng. Nó chậm rãi mở mắt, đôi mắt đen nhánh thâm thúy xuyên qua sương đen nhìn Vương Đằng.
Vương Đằng thầm giật mình, ánh mắt Thọt Não Ma Hoàng như có thể nhìn thấu tất cả, khiến hắn hơi thấp thỏm.
Daddy hệ thống, vững lên nào!
Vương Đằng hô lớn trong lòng.
May là Thọt Não Ma Hoàng không phát hiện ra điều gì, vẻ dò xét trong ánh mắt biến mất. Nó khoát tay áo với Busenger: “Ngươi lui xuống trước đi.”
Xong rồi!
Đúng là Ma Hoàng đại nhân có tân hoan rồi.
“Vâng!”
Dù Busenger rất không cam lòng, nhưng cũng không dám thể hiện ra chút nào, chỉ có thể cung kính thi lễ sau đó đi xuống dưới.
Sắc mặt Vương Đằng có hơi kỳ lạ.
Con loài Hắc Ám tộc Ma Não này thoạt nhìn sao thấy giống như oán phụ khuê phòng bị ruồng rẫy vậy?
Là ảo giác của hắn sao?
Quái lạ thật!
Hắn không suy nghĩ nhiều nữa, sự chú ý quay lại trên người Thọt Não Ma Hoàng. Đây là tồn tại cấp Ma Hoàng thượng vị, không được phép có sơ suất.
Lỡ đâu không cẩn thận bị bại lộ, vậy thì vui rồi.
Hắn lẳng lặng nhìn Thọt Não Ma Hoàng, hơi khiếp sợ trong lòng.
Thân thể Thọt Não Ma Hoàng này chiếm giữ hình như vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng bị sương đen bao phủ nên không biết là thân thể của chủng tộc nào?
Đáng tiếc đôi mắt Nguyên Chất của hắn không thể nhìn xuyên qua sương đen để thấy được thân thể của nó, ngay cả Linh Thị cũng mất đi tác dụng, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được thực lực cơ bản của đối phương.
“Giáp Đằng Ưng!” Giọng nói Ngột Não Ma Hoàng từ trên truyền xuống.
“Đại nhân!” Vương Đằng cung kính đáp.
“Thiên phú của ngươi rất tốt, có hứng thú nhận sự chỉ đạo của ta không?” Ngột Não Ma Hoàng thản nhiên nói.
“?” Vương Đằng không khỏi mơ hồ.
Ý gì chứ?
Nhận sự chỉ đạo của nó?
Vậy là muốn thu hắn làm đồ đệ à?
Ngày hôm qua Giáp Fred nói Ngột Não Ma Hoàng có phần coi trọng hắn, không hề nói muốn đích thân chỉ đạo hắn mà.
Chuyện này thực sự đường đột.
Vương Đằng nảy sinh một số thắc mắc trong lòng, việc này quá lớn rồi.
Ngột Não Ma Hoàng muốn thu hắn làm đồ đệ. Nếu đám người tướng quân Mokallen biết chuyện này, hắn vĩnh viễn đừng nghĩ tới chuyện tẩy trắng, nhất định là đen triệt để.
“...” Viên Cổn Cổn cũng nghe được những lời này, hoàn toàn không biết nên nói gì nữa rồi.
Loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng thượng vị muốn nhận Vương Đằng làm đồ đệ, đích thân dạy hắn, còn có chuyện nào hoang đường hơn không?
“Không muốn ư?” Giọng nói Ngột Não Ma Hoàng bình thản, tiếp tục cất giọng nói.
“Không, có thể được ngươi chỉ dẫn là vinh hạnh của ta.” Vương Đằng lấy tay xoa ngực, vội vàng nói.
Quan tâm khỉ gió gì tới chuyện tẩy trắng được hay không, có chỗ tốt không nắm lấy mới là ngu ngốc.
Hơn nữa, thầy của Giáp Đằng Ưng thì liên quan gì tới Vương Đằng?
Lòng trung thành của hắn chiếu rọi mặt trăng, ngồi thẳng đứng thẳng, vĩnh viễn luôn là Nhân tộc từ trong ra ngoài, không sai được.
“...” Viên Cổn Cổn câm nín.
Liêm sỉ của ngươi đâu mất rồi?
“Rất tốt.” Ngột Não Ma Hoàng gật đầu, nói ngắn gọn dứt khoát: “Tiếp theo ta sẽ chỉ ngươi cách để phát huy ra uy lực lĩnh vực của mình mạnh mẽ nhất, vận dụng lĩnh vực quan trọng hơn ngươi nghĩ.”
“Có lẽ Giáp Fred đã nói cho ngươi về lĩnh vực Huyết Hải rồi đúng không?”
“Đúng vậy.” Vương Đằng gật đầu nói.
Hắn nhớ lại lời Giáp Fred nói, lúc này lại nghe Ngột Não Ma Hoàng nhắc tới, lại càng tò mò hơn về lĩnh vực Huyết Hải.
Chẳng lẽ lĩnh vực Huyết Hải tương đối đặc biệt?
“Lĩnh vực Huyết Hải tất nhiên mạnh mẽ, nhưng không phải là không có cách nào đánh bại.” Ngột Não Ma Hoàng thản nhiên nói.