Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1906 - Chương 1906. Gọi Cha ~ (2)

Chương 1906. Gọi cha ~ (2)
Chương 1906. Gọi cha ~ (2)

“Ha ha, lĩnh vực của ngươi không kém.” Vương Đằng tán thưởng.

“Của ngươi không tồi.” Feriah hừ nhẹ một tiếng, cũng bình luận giống vậy.

Tên này lại lấy giọng điệu bậc bề trên để bình luận về lĩnh vực của nàng, thật sự tức giận.

“Đa tạ khen ngợi.” Vương Đằng cười hì hì nói.

“…” Feriah.

Nàng cảm thấy một quyền của mình đánh lên trên bông, rất bực tức.

Da mặt dày, rất giỏi.

Feriah liếc xéo, nhìn linh thụ đang bị thiêu đốt kịch liệt trước mắt, nhíu mày lại: “Đốt như vậy, sẽ không thiêu chết nàng chứ?”

“Không chết được.” Vương Đằng thản nhiên nói.

Dù sao là một gốc linh thụ sinh ra linh trí, thật ra hai người đều rất tiếc thiêu hủy đi như vậy.

Nhưng lấy sự mạnh mẽ của linh thụ này, tốt nhất đánh nàng một trận ổn thỏa lại tính chuyện khác không muộn.

Theo ngọn lửa thiêu đốt, tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt.

Mẹ Quang Minh ở tít trên cao lúc trước giờ đã chật vật không chịu nổi.

Trong thoáng chốc, da và lá cây của linh thụ đều cháy đen, có vài lá cây đã không chịu nổi thiêu đốt của dị hỏa thiên địa, hóa thành tro bụi tiêu tán.

Bóng dáng của mẹ Quang Minh lại hiện ra lần nữa, hơi thở của nàng trở nên cực kỳ mỏng manh, loạng choạng trong lửa, giống như sắp tán loạn.

“Đây chẳng phải là Thần Quang Minh tôn quý ư? Vì sao lại chật vật như vậy.” Vương Đằng nhìn đối phương nói lời trêu tức.

“…” Mẹ Quang Minh.

Đù má nó!

“…” Feriah câm nín liếc nhìn Vương Đằng.

“Các ngươi muốn như thế nào?” Mẹ Quang Minh cố nén nhục nhã và đau đớn do thiêu đốt truyền đến trên thân thể, lạnh giọng hỏi.

“Để cho ta ngẫm lại đã.” Vương Đằng sờ cằm, suy ngẫm một lát, ánh mắt sáng lên: “Nào, gọi tiếng cha nghe thử trước xem.”

“… Ta #$%#!” Mẹ Quang Minh phẫn nộ quá mức.

Kẻ sĩ có thể giết không thể chịu nhục!

Nàng là Thần minh được Quang Nhung Linh cung phụng, là tồn tại mạnh nhất hành tinh này, võ giả Nhân tộc lại sỉ nhục nàng như thế.

Feriah giật nảy mình.

Sao tên này lại có thể tồi tệ đến thế?

“Gọi không?” Vương Đằng vung tay lên, ngọn lửa thiêu đốt càng mãnh liệt.

Hai loại dị hỏa thiên địa thiêu đốt không phải trò đùa, nếu không phải linh thụ này mạnh mẽ, bản thể còn chống đỡ được một chút, nếu không chỉ sợ đã sớm bị đốt thành tro.

“Không thể nào!” Mẹ Quang Minh lạnh giọng nói: “Ta là Thần, thà chết cũng không thể bị ngươi sỉ nhục.”

“Được đấy, không hổ là Thần, không phải ngươi hỏi ai dám giết Thần sao, hiện giờ ta sẽ nói cho ngươi biết, ta dám!” Vương Đằng cười lạnh một tiếng, hờ hững nói.

Mẹ Quang Minh giận dữ, lại không có cách nào.

Đôi môi Feriah mấp máy, cuối cùng vẫn chưa nói gì, chỉ nhìn Vương Đằng hành động.

Nàng cũng cảm thấy mẹ Quang Minh này quá kiêu ngạo, chỉ là một thân cây thôi lại dám tự xưng là Thần.

Theo thời gian trôi qua, chỗ linh thụ bị đốt giống như cháy sém, lá cây thân cành đều lột ra, hơi thở trong đó mỏng manh đến cực hạn.

“Dừng tay!” Bóng dáng của mẹ Quang Minh đã ảm đạm không ánh sáng, suy yếu đến cực hạn: “Ta làm giao dịch với ngươi được chứ?”

“Gọi cha.” Vương Đằng nói.

Cơ mặt mẹ Quang Minh run rẩy, cố nén tức giận nói: “Ta tiêu hao căn nguyên ngưng tụ một giọt dịch Quang Minh, sau khi dùng có thể kéo dài tuổi thọ vạn năm, không hề có bất cứ tác dụng phụ gì, chỉ cần các ngươi thả ta ra, ta sẽ ngưng tụ một giọt cho các ngươi.”

“Dịch Quang Minh, kéo dài tuổi thọ vạn năm.” Ánh mắt Feriah sáng lên, rõ ràng động lòng.

“Gọi cha.” Vương Đằng lại không hề động lòng lặp lại.

“Nếu không ta sẽ cá chết lưới rách, các ngươi đừng hòng mong có được gì.” Mẹ Quang Minh nói.

“Gọi cha.” Vương Đằng tiếp tục nói.

“…” Mẹ Quang Minh sắp phát điên: “Ngươi rốt cuộc có nghe ta nói không vậy.”

“Gọi cha đi, ta lại nghe ngươi nói.” Vương Đằng thản nhiên nói.

“Ta… cầu xin ngươi làm người đi.” Mẹ Quang Minh tuyệt vọng nói.

Feriah có vẻ mặt cổ quái nhìn Vương Đằng.

Phục!

Lần này nàng phục thật!

“Ta hỏi một lần cuối cùng, gọi hay không?” Vương Đằng lạnh lùng nói.

“…” Mẹ Quang Minh im lặng một chút, cuối cùng một giọng nói nhẹ đến không thể nghe thấy nổi truyền ra từ trong miệng nàng: “Ch… cha!”

“Lớn tiếng chút.” Vương Đằng nói.

“Cha!” Mẹ Quang Minh hít một hơi thật sâu, sắc mặt đỏ bừng, khi đối mặt với tử vong giống như bỏ qua tất cả tôn nghiêm, quát to.

“Ôi, thật ngoan!” Vương Đằng hài lòng gật đầu.

“…” Feriah che trán.

Nàng cảm thấy về sau vẫn không nên tùy tiện trêu chọc Vương Đằng, đây là chuyện con người có thể làm ra được sao?

Một tồn tại tự xưng là Thần minh bị ép bỏ qua tôn nghiêm gọi cha.

Hắn thật sự là ma quỷ.

Không thể trêu vào! Không thể trêu vào!

Vương Đằng thu hai loại dị hỏa lửa Thanh Ngọc Lưu Ly và lửa Vạn Thú Chân Linh về, không thể tiếp tục đốt nữa.

Dưới ‘Đôi Mắt Chân Thị’ của hắn có thể thấy sức sống của linh thụ đã chẳng còn bao nhiêu, rất nhanh sẽ tan biến.

Nếu còn đốt tiếp, thì linh thụ này sẽ bị hủy thật rồi.

Cũng chính vì vậy, nên Vương Đằng mới yên tâm thu lại dị hỏa thiên địa.

Trong lòng mẹ Quang Minh không khỏi thở phào, nhưng sắc mặt nàng lại chán nản, dáng vẻ tê dại ngồi trên cây khô như than.

Từ Thần Minh xa rời quần chúng đến mức gọi người ta là cha. Sự chênh to lớn như vậy khiến bọn họ gần như muốn nghẹn thở.

Không còn chút tôn nghiêm nào nữa!

Nhưng nàng không muốn chết.

Sinh ra linh trí thì sẽ sợ chết.

Nhất là sự tồn tại có sinh mệnh lâu dài như nàng, nàng còn có thể sống rất lâu, nên tất nhiên không muốn chết như vậy.

Vương Đằng nhìn mẹ Quang Minh bị hắn hoàn toàn phá hủy tôn nghiêm, nói: “Ngươi vừa nói cái gì nhỉ, mời nói lại lần nữa.”

“…” Feriah.

Khá lắm, không ngờ vừa rồi ngươi đều chưa nghe lọt.

“…” Mẹ Quang Minh nhìn Vương Đằng, ánh mắt không hề dao động như bị chơi hỏng rồi, sau đó mặt không cảm xúc lặp lại lời vừa nói một lần nữa.

“Ngưng tụ dịch Quang Minh không có tác dụng phụ sao?” Vương Đằng nói: “Ngươi lừa ta à, nghĩ ta không biết sau khi dùng dịch Quang Minh, ngươi sẽ tiêu hao tiềm lực, sau này hoàn toàn đừng hòng tăng thực lực nữa à.”

“Đây là Quang Nhung Linh nói cho ngươi nhỉ?” Mẹ Quang Minh nói: “Lực căn nguyên quan trọng cỡ nào, tất nhiên ta sẽ không đưa thứ quan trọng nhất cho bọn họ, đó là bản không hoàn chỉnh.”

Hết chương 1906.
Bình Luận (0)
Comment