Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1908 - Chương 1908. Cây Hàm Quang Nhận Chủ! (2)

Chương 1908. Cây Hàm Quang nhận chủ! (2)
Chương 1908. Cây Hàm Quang nhận chủ! (2)

Feriah lập tức nghẹn lời.

Nàng biết Vương Đằng nói không sai, nếu là một mình nàng đối mặt, thì sợ là không thể giải quyết cây Hàm Quang này. Nhưng nếu là một mình Vương Đằng đối mặt thì lại khác, hắn dựa vào các loại thủ đoạn, giải quyết cây Hàm Quang chỉ là vấn đề thời gian.

“Ta mặc kệ, nói toạc ra thì ta cũng có góp sức, không thể để ngươi chiếm hết lời.” Đồng tử của Feriah xoay chuyển, nàng vẫn không phục nói.

Thái độ của nàng đã giải thích cho một đạo lý, mãi mãi đừng nói lý với phụ nữ!

Ánh mắt mẹ Quang Minh hơi lóe sáng, trong lòng vui vẻ.

Hai người này cãi nhau rồi, tốt nhất là nội chiến, như vậy nàng mới có thể thừa nước đục thả câu.

“Cùng lắm đến lúc đó ngưng tụ dịch Quang Minh chia cho ngươi chút là được.” Vương Đằng nói.

“Vậy… được rồi, nhớ nhất định phải chia cho ta.” Feriah chỉ do dự chốc lát, rồi thoải mái chấp nhận.

“…” Mẹ Quang Minh.

Cái quỷ gì?

Dễ dàng thỏa mãn như vậy à!

Rốt cuộc có phải một người phụ nữ không? Sao có thể dễ dàng thỏa mãn như vậy??

Ánh mắt nàng nhìn về phía Feriah lập tức hơi tiếc rèn sắt không thành thép.

“Được, đồng lòng rồi.” Trong lòng Vương Đằng cũng thở phào, cô nhóc này vô cùng dễ nói chuyện. Hắn nhìn về phía mẹ Quang Minh, nói: “Bây giờ ngươi nói thế nào?”

“Các ngươi tưởng rằng ăn chắc ta rồi sao?” Mẹ Quang Minh lạnh lùng nói. “Ta chết rồi, các ngươi sẽ chẳng được gì.”

“Ồ.” Vương Đằng cười sâu xa, phóng thích chân ý võ đạo người phụ nữ thần bí để lại ra.

Uỳnh!

Chân ý võ đạo khủng khiếp đè thẳng lên đầu của mẹ Quang Minh.

“Ngươi! Ngươi! Ngươi…” Mẹ Quang Minh như bị sét đánh, cả cơ thể không thẳng dậy được, nàng trợn to mắt như gặp ma mà nhìn chằm chằm Vương Đằng, không thể tin nổi, hỏi: “Sao ngươi biết chân ý võ đạo này?”

“Ngươi không cần biết, bây giờ ta chỉ hỏi ngươi, có nhận ta làm chủ không?” Vương Đằng hỏi.

Feriah nghi ngờ nhìn bọn họ.

Hai người này đang chơi trò bí hiểm gì?

Chân ý võ đạo?

Bỗng nhiên trong lòng nàng khẽ động, lẽ nào là truyền thừa Vương Đằng có được từ trên phiến đá kia?

Nhưng thứ này có quan hệ gì với cây Hàm Quang trước mặt?

Nghe Vương Đằng nói, ánh mắt mẹ Quang Minh nhanh chóng lóe lên, nàng như nhớ ra điều gì, hít sâu mấy hơi mới khiến tâm trạng bản thân ổn định lại, truyền âm hỏi: “Ngươi đã có được truyền thừa nàng để lại sao?”

Trong giọng nói của nàng có hơi hướng tới, quý mến, nhưng lại có hơi kính sợ không thể che giấu.

“Ngươi đoán xem.” Vương Đằng thản nhiên nói.

“…” Ấn đường mẹ Quang Minh co giật mãi.

Ta đoán, ta đoán cái đầu ngươi à!

Vương Đằng thấy dáng vẻ này của nàng đã biết quả nhiên hắn đoán không sai, cây Hàm Quang này sợ chính là do người thần bí kia để lại.

Mặc dù khí chất hai người khác một trời một vực, mẹ Quang Minh này không thể nào so sánh với người phụ nữ thần bí kia, nhưng tướng mạo của bọn họ lại có chỗ tương tự.

Lúc trước hắn cảm thấy hơi quen, giờ coi như đã được xác nhận rồi.

“Ta đếm tới mười, nếu ngươi còn không đồng ý, thì ta sẽ ra tay.” Trong tay Vương Đằng hiện ra một ngọn lửa màu xanh lam.

Sắc mặt mẹ Quang Minh rất kinh ngạc.

“Mười!” Trong miệng Vương Đằng phun mạnh ra một chữ, ngọn lửa trong tay sắp ném ra.

“…” Mẹ Quang Minh suýt nữa thì nói tục, không kịp nghĩ nhiều đã vội vàng quát lên: “Đợi đã!”

“…” Feriah cũng cạn lời.

Con mẹ ngươi đếm tới mười là đếm như vậy hả?

“Nếu ngươi thật sự đã có được truyền thừa của nàng, vậy ta có thể nhận ngươi làm chủ.” Mẹ Quang Minh rất sợ Vương Đằng thật sự cho nàng một phát, vội vàng truyền âm nói.

“Giao linh hỏa căn nguyên ra.” Vương Đằng nói.

Linh hỏa căn nguyên chính là trung tâm linh hồn linh vật có được sau khi sinh ra linh trí, giống như ngọn lửa linh hồn.

Một khi linh hỏa căn nguyên bị người ta khống chế, thì đồng nghĩa với việc giao vận mệnh của mình vào trong tay người khác.

Bởi vì nếu linh hỏa căn nguyên dập tắt, linh trí sẽ tiêu tan, không còn tồn tại nữa.

Cho dù giữ được bản thể, nàng cũng không còn là nàng. Nếu nghìn năm sau có cơ duyên lại sinh ra linh trí, thì cũng là một sinh mệnh khác.

Mẹ Quang Minh cắn răng, cuối cùng đã từ bỏ đấu tranh, nhắm mắt lại. Một ngọn lửa ánh sáng yếu ớt bay ra từ trong cơ thể nó.

Tinh thần lực chỗ ấn đường của Vương Đằng cuốn lại, kéo nó vào trong thức hải của hắn.

Mẹ Quang Minh không còn phản kháng, rơi xuống khỏi cây khô, quỳ một gối trước mặt Vương Đằng.

Thậm chí Feriah ở bên cạnh còn không biết đã xảy ra chuyện gì, đã thấy mẹ Quang Minh giao linh hỏa căn nguyên, thần phục Vương Đằng.

Thấy mẹ Quang Minh trực tiếp quỳ trước mặt mình, thực ra Vương Đằng hơi sững sờ.

Dứt khoát như vậy, trực tiếp như vậy sao?

Khiến người ta hơi không kịp đề phòng.

Lấy linh hỏa căn nguyên chỉ là một thủ đoạn cưỡng chế, khống chế thân thể đã là rất tốt rồi, muốn có tác dụng thu tâm thì phải cảm (dạy) hóa (dỗ) thời gian rất dài!

Kết quả mẹ Quang Minh này lại trực tiếp quỳ xuống, rất chủ động.

Cho nên đây là muốn làm hắn mất cảnh giác sao?

Hay là nguyên nhân gì khác?

Vương Đằng nhìn mẹ Quang Minh ở trước mặt, sắc mặt kỳ quái, nói: “Đứng dậy đi.”

Linh hỏa căn nguyên đã ở trong tay, cho dù đối phương có suy tính gì, thì đều không tạo ra sóng lớn gì.

“Vâng.” Mẹ Quang Minh đứng dậy.

“Ngươi có tên không? Ta cũng không thể gọi ngươi là mẹ Quang Minh mãi được.” Vương Đằng nói.

“Ngươi có thể gọi ta là Hàm Quang. Năm đó nàng gọi ta như vậy.” Mẹ Quang Minh nói.

“Nàng?” Vương Đằng hỏi: “Nàng là ai?”

“Ta cũng không biết nàng là ai, ta chỉ biết nàng là Thần Minh chân chính.” Hàm Quang như chìm vào trong ký ức, nói.

Vương Đằng hơi thất vọng, nhìn Hàm Quang, sau đó trêu đùa nói: “Cho nên ngươi vẫn luôn bắt chước nàng.”

“…” Hàm Quang bị vạch trần ý nghĩ, ánh mắt lại hơi né tránh, giống như hơi xấu hổ.

Feriah ở bên cạnh nhìn hai người giao lưu, sắc mặt hơi phức tạp.

Cây Hàm Quang này thật sự nhận Vương Đằng làm chủ rồi.

Lúc trước nàng đồng ý Vương Đằng thoải mái như vậy, có nhân tố rất lớn là vì không cho rằng cây Hàm Quang này sẽ dễ dàng nhận Vương Đằng làm chủ.

Dù sao thái độ lúc trước của cây Hàm Quang cũng cương quyết như vậy, dáng vẻ thề chết không nghe theo.

Hết chương 1908.
Bình Luận (0)
Comment