“Đúng lúc gặp được đàn thú, trận chiến ban nãy, ta cũng thay hắn đổ mồ hôi.” Bào Đức Ôn lau mồ hôi trên trán nói.
“Đúng vậy, nguy hiểm thật!” Tề Vân Hà tràn đầy đồng cảm gật đầu, lại may mắn nói: “May mà Dương Húc không bị trọng thương gì, chỉ bị một vài vết thương ngoài da, nguyên lực tiêu hao rất nhanh cũng có thể khôi phục, trái lại không cần lo lắng săn giết tiếp theo.”
“Dương Húc rất tốt, không đánh mất uy danh của học viện Đại Càn chúng ta.” Ông lão bên cạnh trước sau chưa từng mở miệng gật đầu khen ngợi nói.
Hắn hiển nhiên chính là Bùi Thiên Châu, viện trưởng của học viện Đại Càn, là cường giả cấp Giới Chủ đỉnh phong, nghe nói bước nửa chân vào cấp Bất Hủ, ở thế giới bên ngoài thanh danh cực thịnh!
Nhưng mà thanh danh của hắn chủ yếu vẫn là trên giáo dục ở học viện Đại Càn!
Hơn một nghìn năm hắn đảm nhiệm chức viện trưởng học viện Đại Càn, học viện Đại Càn nổi lên rất nhiều võ giả thiên tài.
Những võ giả thiên tài này không thiếu người xuất thân cực thấp, cho nên bọn họ công nhận rất cao về học viện Đại Càn.
Dù sao nếu không có học viện Đại Càn, sẽ không có thành tựu của bọn họ.
“Nói trở lại, hình như thứ hạng của Vương Đằng tăng không tính là nhanh lắm.” Ánh mắt Tề Vân Hà dừng ở trên bia đá của vùng cấm số 1, nói.
“Mới đến hạng 83, tăng lên mười hạng, quả thật không tính là nhanh.” Bào Đức Ôn sửng sốt một chút, nhìn thứ hạng của Vương Đằng, lắc đầu nói: “Thứ hạng trên bia đá của bốn vùng cấm khác cũng không cao, mới tăng lên hơn một trăm, xem ra phân thân cũng không phải là không có ảnh hưởng.”
“Đáng tiếc, nếu Vương Đằng đến học viện của chúng ta thì tốt rồi, với trình độ giảng dạy của viện trưởng, tự mình dạy hắn, thế nào cũng sẽ không để hắn làm càn như thế.” Tề Vân Hà tiếc nuối nói.
“Đúng vậy, bằng không với thực lực của hắn, tiến vào top mười của vùng cấm số 1 hẳn là không khó, chung quy là bị những đại lão thô kệch của quân đội làm chậm trễ, bọn họ nào biết dạy đệ tử.” Bào Đức Ôn nói.
Viện trưởng Bùi Thiên Châu bên cạnh cũng không dấu vết nhíu mày, ánh mắt dừng trên bóng dáng của năm Vương Đằng đang phát sóng kia, không nói gì.
......
Cùng lúc đó, trong vùng cấm số 3, một võ giả trẻ tuổi đi lại trong sương độc, dáng vẻ của hắn cực kỳ kỳ lạ, trên cánh tay trần trụi, mọc đầy vảy tinh mịn, khiến cho người ta có loại cảm giác da đầu tê dại.
Chiếc vảy đó đủ mọi màu sắc, nhìn qua cực kỳ tiên diễm.
Hơn nữa chỗ trán của hắn, cũng có một cái vảy lục giác, giống như một con mắt điểm xuyến ở ấn đường.
Chỗ hắn đi qua, sương mù bốn phía lại tự động tản ra, một vài tinh thú hệ Độc nấp trong sương mù nhất thời không chỗ nào che thân.
Những tinh thú đó phát giác bản thân bị phát hiện, phát ra tiếng rít gào trầm thấp, lao về phía võ giả trẻ tuổi mà trên ấn đường điểm xuyên vảy lục giác.
Chỉ là khi bọn chúng lao đến gần, toàn bộ lại cứng ngắc, trong miệng mũi chảy ra máu màu đen, vậy mà nháy mắt mất đi sinh cơ.
Rất hiển nhiên, bọn chúng không biết trúng kịch độc khi nào!
Tinh thú hệ Độc lại chết dưới kịch độc, không thể không nói là một loại châm chọc.
Nhưng cũng từ một phương diện khác thể hiện ra sự mạnh mẽ của võ giả trẻ tuổi này, hắn là một võ giả nguyên lực hệ Độc hiếm thấy.
Cùng lúc đó, trên bia đá của vùng cấm số 3, điểm tích luỹ của cái tên đầu tiên lần thứ hai xảy ra biến hóa.
Cái tên xếp hạng nhất tên là Gunter!
Trên nền tảng giao lưu của vũ trụ hư cấu, rất nhiều người đang thảo luận thanh niên tên là Gunter này.
“Gunter này là võ giả hệ Độc à!”
“Không biết đến từ tinh hệ nào, sở hữu thực lực mạnh mẽ như thế, không thể là hạng người vô danh mới đúng.”
“Hay là lại là một anh hùng áo vải?”
“Quả nhiên ngay từ đầu trận chiến thiên tài tranh bá, đã có vô số thiên tài không biết tên hiện ra.”
“Không chừng Gunter này cũng sẽ là đối thủ mạnh mẽ trong top ba mươi của trận chiến tranh bá!”
......
Vùng cấm số 5, một cô gái mặc váy dài màu trắng như tuyết, tóc dài tuyết trắng, dung mạo tuyệt mỹ đi trong băng tuyết.
Vậy mà nàng lại không có chiến giáp, chỉ mặc một váy dài mỏng, giống như một công chúa băng tuyết, lạnh lùng cao quý.
Nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện, một đôi chân trần trong suốt long lanh như ẩn như hiện trong sự lay động của làn váy.
Nàng lại đi chân trần trong băng thiên tuyết địa.
Đối với rất nhiều võ giả, hàn ý của vùng cấm số 5 này là một loại uy hiếp rất lớn, bọn họ phải mặc chiến giáp, mới có thể chống đỡ hàn ý thấu xương kia.
Mà cô gái này lại để chân trần bước đi chậm rãi, khiến người ta cảm thấy có hơi bất khả tư nghị.
Hơn nữa nàng cứ đi như vậy, trên mặt đất lại không để lại một dấu chân......
Đạp tuyết vô ngân!
Giống như tinh linh trong băng tuyết!
Bông tuyết bay xuống xung quanh nàng, bông tuyết đẹp đẽ rơi trên người từng tinh thú hệ Băng bốn phía, khiến cho từng tinh thú hệ Băng bị đông cứng, hóa thành một băng điêu phút.
Trong băng điêu phút đó, sinh cơ của tinh thú hoàn toàn cắt đứt!
Cô gái tóc bạc chậm rãi đi xa.
Trên bia đá của vùng cấm số 5, một cái tên nằm ở vị trí đầu bảng, Lãnh Thiên Tuyết!
Vô số người ngưỡng mộ, muốn quỳ dưới váy trắng dài như tuyết của nàng, bằng lòng trở thành tù binh của nàng.
“Oa, chị gái ở vùng cấm số 5 này thật xinh đẹp!”
“Thực lực lại mạnh, người lại đẹp, yêu rồi yêu rồi yêu rồi!”
“Ngón chân thật đáng yêu, chân thật thon dài, ta dám đảm bảo, hai chân này, ta có thể chơi mười nghìn năm!”
“Lầu trên đi chết đi, cũng dám dâm ô Lãnh nữ thần của bọn ta!”
“Nữ thần cái gì, chẳng lẽ không phải chính là dùng để dâm ô sao?”
Sự chú ý của mọi người đối với Lãnh Thiên Tuyết không ít hơn Viên Hồng và Gunter trước đó chút nào, đây lại là một thiên kiêu khó gặp.
Hơn nữa là thiên kiêu hệ Băng!
Vừa nãy một tay nàng điều khiển thủ đoạn công kích của nguyên lực hệ Băng, nhưng mà không có hơi vết tích để đi theo, quả nhiên là cực kỳ cao minh.
Chỉ là mọi người đang thảo luận, bất tri bất giác lại chạy có hơi sai lệch.