“Lại đến lúc thu hoạch rồi!” Vương Đằng cười khà khà trong lòng, niệm lực tinh thần trào ra, lặng lẽ không một tiếng động cướp đoạt thành quả của hai người.
Lúc này không chỉ có một võ giả gia tộc Pylax mà còn có Lãnh Thiên Tuyết sức chiến đấu mạnh hơn nên điểm tích lũy hắn thu được càng nhiều.
Đáng thương cho hai người liều mạng đánh giết Trường Mao Băng Trư, điểm tích lũy tăng ít đến thảm.
“Quá thảm!”
“Vương Đằng đúng là không làm chuyện người làm!”
“Nữ thần băng tuyết của ta, vậy mà cũng bị bẫy, tim của Vương Đằng chẳng lẽ là màu đen hả?”
“Người này không phải là thẳng nam đấy chứ, ngay cả nữ thần cũng không tha!”
“A a a, thả nữ thần của ta ra, ta muốn đi cứu nàng!”
“Vương Đằng, tên khốn kiếp, dám ra tay độc ác với nữ thần của ta!”
“A... Lần này ta cũng không dám bênh vực Vương Đằng, sợ sẽ khiến nhiều người tức giận mất!”
“Phi, một đám chó liếm, ta ủng hộ Vương Đằng, nữ thần thì sao, vẫn cứ hành hạ nàng trăm ngàn lần thôi.”
“Lầu trên không phải là không có bạn gái chứ!”
“Có câu nói rất hay, ngược đãi nữ thần hơn trăm ngàn lần, nàng sẽ đối với ngươi như mối tình đầu, tuyệt đối không thể nào rời xa ngươi!”
“Thật là ác, hỏi nhẹ một câu, có thật không vậy? Thật muốn thử xem.”
“Thử một cái là xong đời!”
“Bạn gái gì, ngũ cô nương không phải rất tốt sao? Nào, làm theo ta, tay trái tay phải từ từ chuyển động.”
“Ngũ cô nương: Thỉnh cầu bỏ qua cho~”
...
Trên nền tảng giao lưu của vũ trụ hư cấu, mọi người rốt cục không còn nghiêng về một bên ủng hộ Vương Đằng, ngược lại có không ít người chặt chém hắn.
Kể từ khi cuộc tranh tài bắt đầu, Lãnh Thiên Tuyết đã là nữ thần của rất nhiều người, danh vọng vô cùng cao.
Bây giờ Vương Đằng ra tay với nàng, những người đó có thể cho qua mới là lạ.
Thế nên trong nháy mắt, Vương Đằng trở thành mục tiêu công kích của mọi người, rất nhiều người dùng ngòi bút làm vũ khí tấn công hắn.
Mà những người ủng hộ Vương Đằng, tất cả đều biến thành con rùa đen rụt cổ, bây giờ không dám ló đầu, tránh cho bị hợp lực tấn công.
Cũng có một số người xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện, dưới sự dẫn dắt của bọn họ, sự chú ý của mọi người bị chuyển dời trong nháy mắt!
Dần dần Lãnh Thiên Tuyết và Số 3 nhận ra vấn đề. Bọn họ phát hiện mình săn giết lúc lâu nhưng điểm tích lũy không hề nhúc nhích.
Giống như có người trộm điểm tích lũy của bọn họ!
Số 3 vừa sợ vừa giận. Vốn đã bị bọn Trường Mao Băng Trư làm cho tâm phiền ý loạn, thấy kết quả như vậy, tâm trạng hắn lại càng bùng nổ.
“Là kẻ nào, kẻ nào toan tính trên đầu ta? Lăn ra đây cho ta.” Số 3 hướng bốn xung quanh quát to.
Grào!
Ngao ngao ngao~
Đáp lại hắn chỉ là công kích điên cuồng hơn của bầy Trường Mao Băng Trư.
Cho dù là Lãnh Thiên Tuyết, giờ phút này tâm trạng cũng mất cân bằng, lông mày tinh tế nhếch lên, cẩn thận quan sát.
Rất nhanh, nàng phát hiện ra, sau khi nàng đánh trọng thương Trường Mao Băng Trư, Trường Mao Băng Trư còn chưa kịp chết mà đang ở rìa cái chết thì luôn có một bàn tay lớn vô hình thực hiện nhát đao cuối cùng, hoàn toàn đánh chết Trường Mao Băng Trư.
Cơ chế đánh giá vòng đấu loại trực tiếp là như vậy, người nào giết tinh thú, người đó được điểm tích lũy!
Thế nên nếu nàng đánh tinh thú bị thương nặng, nhưng không đánh chết hoàn toàn được thì không có được nửa điểm tích lũy.
Bản thân cơ chế đánh giá này chính là để đề cao tính cạnh tranh, một số võ giả cùng tranh đoạt tinh thú, thế nên người nào giết được thì coi là của người đó.
Hai cường giả tương ngộ, nên chọn ra một người thắng.
Sau khi Lãnh Thiên Tuyết phát hiện ra vấn đề, đôi mắt màu trắng bạc hiện lên hào quang.
Đôi mắt nàng hết sức kỳ lạ. Trong đó hình như có một bông hoa tuyết, lúc lấp lánh khiến nàng giống như nữ vương trong tuyết, lạnh như băng mà cao quý!
Vương Đằng chợt cảnh giác, thầm nghĩ trong lòng một tiếng: “Không tốt!”
“Tìm được ngươi rồi!” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Lãnh Thiên Tuyết vang lên, dựa vào niệm lực tinh thần vô hình tìm được vị trí của Vương Đằng.
Nàng giơ lên một ngón tay, vô số nhũ băng từ bốn phương tám hướng đâm ra, tạo thành một cái lồng hình vuông, muốn vây Vương Đằng ở trong đó.
Đáng tiếc Vương Đằng sớm đã nhận ra, lúc này dùng Không Thiểm rời đi, xuất hiện giữa không trung.
“Vương Đằng!” Lúc Số 3 thấy Vương Đằng, lập tức phát ra âm thanh kinh ngạc.
Có thế nào hắn cũng không ngờ tới kẻ núp trong bóng tối là người gia tộc Pylax bọn họ vẫn muốn đối phó Vương Đằng.
Trong phút chốc, sắc mặt của hắn trầm xuống, cảm giác từ thợ săn biến thành con mồi khiến trong lòng hắn dâng lên nỗi khuất nhục.
Vương Đằng liếc hắn một cái, ánh mắt rất nhanh dời đi, nhìn Lãnh Thiên Tuyết: “Ngươi lại có thể phát hiện ra ta!”
Đôi mắt màu trắng bạc của Lãnh Thiên Tuyết nhìn Vương Đằng, không lên tiếng, vô số bông tuyết từ trên trời bay xuống.
Bóng dáng Vương Đằng biến mất lần nữa, giọng nói hèn hạ truyền ra từ trong hư không:
“Ôi chao, ngươi không đánh được ta đâu!”
“...” Lãnh Thiên Tuyết nhíu mày, hình như hơi bất đắc dĩ.
Đối thủ này sao lại có vẻ bỉ ổi thế.
Nàng không muốn dây dưa nữa, chân bước ra, Trường Mao Băng Trư xung quanh bị đóng băng. Nàng muốn nhân cơ hội này rời đi.
Nhưng từng mũi tên mang theo hỏa diễm từ xa bắn tới, muốn ép nàng trở lại.
Đôi bàn tay như ngọc của Lãnh Thiên Tuyết vung lên, lực băng tuyết thổi quét qua, ngay cả hỏa diễm cũng bị đông cứng lại. Những mũi tên hỏa diễm cũng không làm tổn thương được nàng.
Trường Mao Băng Trư xung quanh lại vây quanh, đặc biệt là có một con cấp Hoàng, thân thể cao lớn trực tiếp chặn con đường phía trước của nàng, khiến nàng không thể rời đi.
Bên kia võ giả Số 3 thấy Vương Đằng không thèm nhìn hắn, không khỏi thẹn quá hóa giận.
Nhưng nếu hắn phát hiện là Vương Đằng đang làm trò quỷ, đương nhiên sẽ không muốn mình cực khổ săn giết tinh thú làm váy cưới cho người khác. Cho nên nhân lúc Vương Đằng đang kìm hãm Lãnh Thiên Tuyết, hắn muốn tìm cơ hội chạy trốn.
Đợi vượt qua nguy cơ lần này, hắn sẽ tìm Vương Đằng tính sổ sau.
Từng công kích hỏa diễm từ hai nắm đấm của hắn bắn ra, đuổi Trường Mao Băng Trư xung quanh đi, hắn xông thẳng ra.