Nàng chỉ cần đi vào bảy đại học viện tinh không, tương lai căn bản là một đường thẳng tắp.
Tất nhiên bây giờ Vương Đằng cũng hưởng được ít chỗ tốt, thiên phú tiễn pháp cấp Thánh tới tay giúp thiên phú tiễn pháp cấp Hoàng của hắn trực tiếp tăng lên cấp Thánh.
Trong vô số thiên phú vũ khí của Vương Đằng, thiên phú đầu tiên đạt tới cấp Thánh vậy mà lại là thiên phú tiễn pháp này!
Trái lại, đao, kiếm, hắn thường xuyên sử dụng vẫn là cấp Hoàng. Đúng là tạo hóa trêu ngươi!
Thiên phú tiễn pháp cấp Thánh: 2300/50000
Cuối cùng chính là thuộc tính tinh thần, Vương Đằng cũng không nhìn kỹ, dù sao chưa tới thời điểm đột phá, nhìn cũng vô dụng.
Hắn tiếp tục đi săn giết tinh thú, tăng xếp hạng của mình ở vùng cấm số 1.
Vùng cấm số 5, sau khi Lãnh Thiên Tuyết rời đi, tình cảnh của Số 3 khó khăn hơn. Tất cả Trường Mao Băng Trư giống như phát điên công kích hắn.
Ngay cả Vương Đằng cũng hơi đồng cảm với hắn!
“Lãnh Thiên Tuyết đi, vứt bỏ ngươi lại đúng là không có đạo lý. Ngươi nhìn ngươi đi, lớn lên quá xấu rồi, ngay cả người đẹp cũng không muốn chung hoạn nạn với ngươi.” Vương Đằng hết sức thông cảm nói.
Sắc mặt võ giả Số 3 xám ngoét.
Con mẹ nó lớn lên quá xấu!
Hắn cảm thấy mình bị sỉ nhục. Mặc dù hắn trọc đầu nhưng tuyệt đối không xấu chút nào, trong số đàn ông gia tộc Pylax, hắn rất tuấn tú đấy.
Không đúng, đây không phải là điểm mấu chốt có được không.
Hắn và Lãnh Thiên Tuyết cũng không quen biết, đối phương bỏ hắn lại không phải là chuyện rất bình thường sao?
Chung hoạn nạn cái rắm ấy!
Người không biết, chưa biết chừng đã muốn tưởng tượng ra tình tiết máu chó trong phim sau bữa tối lúc bảy rưỡi rồi.
Mọi người xem thi đấu đều im lặng. Người này quá ác liệt rồi. Đây đúng là phá hỏng danh tiếng của Lãnh Thiên Tuyết mà!
“Vương Đằng, ngươi chỉ biết giỏi võ miệng sao, có can đảm xuống đây quyết một trận sinh tử với ta!” Võ giả Số 3 nén tức giận, quát lạnh.
“A, ta đây không nói nữa, ta nhát gan, ngươi cứ tiếp tục đi.” Vương Đằng khoanh tay, ở một bên xem trò vui.
“...” Võ giả Số 3.
Con mẹ nó nhát gan!
Có người nào lại không biết xấu hổ như thế chứ?
Ngao ngao ngao...
Trường Mao Băng Trư xung quanh điên cuồng công kích, võ giả Số 3 mệt mỏi đối phó, rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, toàn thân bị thương rất nặng, nguyên lực trong cơ thể dần dần cạn kiệt.
Điều tối kỵ nhất khi săn giết tinh thú là tiêu hao nguyên lực trên phạm vi lớn, nơi này là vùng cấm hàn băng, nguyên lực hệ Băng rất dày đặc, trái lại nguyên lực hệ Hỏa cực kỳ mỏng manh.
Bất lợi cho võ giả Số 3 khôi phục nguyên lực hệ Hỏa!
Võ giả Số 3 thở hổn hển, hai mắt đỏ ngầu, có cảm giác đã đến bước đường cùng.
Hắn hung hăng liếc Vương Đằng một cái, không nói lời gay gắt như Số 1, Số 2 lúc trước, trực tiếp nhận thua, hóa thành ánh sáng biến mất trong vùng cấm.
“A, ánh mắt vẫn còn tàn nhẫn lắm!” Vương Đằng lắc đầu, không để ở trong lòng.
Nền tảng giao lưu của vũ trụ hư cấu vui mừng khắp chốn.
“Lại đi một tên nữa, lại đi một tên nữa!”
“Võ giả Số 3 không nói lời tàn nhẫn nhiều lắm, nhìn ánh mắt kia còn có tính uy hiếp hơn bệnh tâm thần Số 1 và Số 2 nhiều.”
“Thế thì sao, ngay cả nhìn Vương Đằng cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái.”
“Thái độ khinh miệt này nhìn rất nhập vai.”
“Vương Đằng: bại tướng dưới tay, không đủ nói dũng cảm!”
“Trâu bò~”
...
Vương Đằng nhìn phía dưới còn có một đám Trường Mao Băng Trư chưa được giải quyết, không khỏi thở dài: “Còn muốn ta tự ra tay.”
“Ngươi đang nói tiếng người sao?”
“Số 3 và Lãnh Thiên Tuyết đã giúp giải quyết nhiều Trường Mao Băng Trư như vậy còn chưa đủ à.”
“Lòng tham không đáy.”
“Người đâu, kéo tên này ra quất một trăm roi, một trăm roi, cho hắn biết thói đời hiểm ác.”
“Lão tặc vô sỉ, xem kiếm đây!”
...
Rất nhiều người nghe Vương Đằng oán trách, đồng thời ngạc nhiên, lao nhao thảo phạt hắn.
Quá không biết xấu hổ!
Lại còn nói ra lời như thế.
Cái gì gọi là “Còn muốn ta tự ra tay”, điểm tích lũy của mình còn không phải do chính mình ra tay, ai ra tay?
Vô sỉ ~chân thối~
Mọi người rất khinh bỉ hắn.
Vương Đằng cũng không biết câu nói đầu tiên của mình bị mọi người ghét bỏ. Một giây sau, hắn xuất hiện ở giữa không trung, hai tay vung lên, nguyên lực tinh thần hệ Hỏa tràn ra.
Hỏa diễm ngập trời, hóa thành từng nhánh mũi tên, từ trên bầu trời lao xuống.
Ngọn lửa này không phải là hỏa diễm tầm thường, mà là Nộ Thú Viêm lấy được từ chỗ Giới Chủ Nộ Viêm, thế nên càng khủng khiếp hơn.
Chỉ có điều trước giờ Nộ Thú Viêm luôn là màu đỏ ngầu, không khác gì với hỏa diễm bình thường nên người ngoài cũng không nhìn ra được gì.
Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy tất cả Trường Mao Băng Trư bị đánh chết không tốn tí sức lực nào, tốc độ săn giết không chậm hơn Lãnh Thiên Tuyết và võ giả Số 3 liên hiệp lại là bao.
“Đây là chiến kỹ gì vậy? Uy lực thật mạnh!”
“Hệ Hỏa của Vương Đằng hình như cũng rất mạnh!”
“Còn thiếu hệ Thủy nữa!”
“Cuối cùng cũng thấy hắn nghiêm túc dùng hệ Hỏa chiến đấu một lần rồi, thật không dễ dàng gì mà!”
“Nghiêm túc - từ này dùng rất đúng. Lúc trước chiến đấu quá không nghiêm túc rồi!”
“Mau nhìn! Mau nhìn! Xếp hạng của Vương Đằng ở vùng cấm số 3 tăng lên thật nhanh, lên đến vị trí thứ năm rồi, lên thứ tư...”
“Thứ nhất!!!”
“Thoáng cái nhảy lên vị trí thứ nhất, mẹ kiếp! Trâu bò!”
“Lại thứ nhất rồi, hai cái thứ nhất rồi!”
“Ta vô cùng nghi ngờ bốn phân thân kia phải lên hạng nhất mới cam tâm.”
“Vùng cấm số 7 đã giết lên đến vị trí thứ hai rồi. Mẹ nó, căn bản là không phát hiện ra hắn lên lúc nào!”
“Xem ra cơ hội rất lớn, vùng cấm số 7 đã không có gì lo lắng, vậy phải xem vùng cấm số 2 rồi.”
“Vùng cấm số 2 Lăng Dương Húc rất mạnh, Vương Đằng bây giờ mới lên thứ mười tám, khoảng cách với vị trí thứ nhất còn xa lắm.”
“Đúng đấy, thực lực của Lăng Dương Húc cũng không kém Vương Đằng lắm, hắn đứng vị trí đầu là chắc chắn.”
“Cái rắm, Vương Đằng kia chỉ là một phân thân, nếu như bản thể ở đấy, ngươi dám nói lời đó sao?”