Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2029 - Chương 2029. Kiếm Thuần Túy!

Chương 2029. Kiếm thuần túy!
Chương 2029. Kiếm thuần túy!

Mỗi một tiếng nổ vang truyền ra, Berkta không hề có sức phản kháng bị nện lên trên mặt đất, toàn thân đều bị nện choáng váng.

Một màn này cực kỳ hùng vĩ, một người khổng lồ cao trăm mét túm lấy hai chân của một người khổng lồ khác, điên cuồng nện lên trên mặt đất, nhìn xem khiến da đầu khán giả run lên.

Một lát sau, cuối cùng Berkta không chống đỡ nổi nữa, thân hình thu nhỏ lại, hóa thành dáng vẻ cao bảy tám mét ban đầu, nằm trên mặt đất, hoài nghi cuộc đời.

“…”

Tất cả người xem, bao gồm cả các võ giả thiên tài đang ở xung quanh xem trận đấu, giờ phút này đều rơi vào trong im lặng kỳ dị.

“Kết… kết thúc!?”

Tất cả người xem nhìn hình ảnh trong quầng sáng, còn chưa hồi hồn, cảm thấy cực kỳ không chân thực.

Berkta lại bị Vương Đằng cứng rắn nện đến choáng váng, không còn đường phản kháng.

Đặc biệt là chiến đấu giữa hai người, có vẻ vô cùng… đơn giản!

Ừm, không sai, chính là đơn giản!

Khiến cho người ta có cảm giác bọn họ đang vật lộn, không hề có tính thưởng thức, nhưng lại có một kiểu rung động khác.

Trên quả cầu ánh sáng xuất hiện kết quả trận đấu…

Vương Đằng chiến thắng!

Mọi người phục hồi tinh thần lại, phát ra từng trận thảo luận.

“Berkta hơi thảm!”

“Hình như hắn bị nện đến choáng váng.”

“Phương thức chiến đấu của Vương Đằng luôn ngoài dự đoán của mọi người.”

“Khi ngươi cho rằng hắn định dùng chiêu như lúc đối phó với cự quái Lôi Đình, hắn lập tức thay đổi một phương thức khác cho ngươi, bất ngờ không, ngoài ý muốn không?”

“Có ai biết người khổng lồ nham thạch do Vương Đằng ngưng tụ ra là thiên phú hay chiến kỹ không? Đột nhiên rất muốn học?”

“Có thể là chiến kỹ?”

“Nhân loại làm sao có thể có được thiên phú kỳ quái như vậy chứ.”

“Các ngươi có phát hiện không, người khổng lồ nham thạch do hắn ngưng tụ và sau khi Berkta thi triển thân thể khổng lồ… rất giống nhau?”

“Nói như thế, hình như đúng vậy, hình thể của hai người không giống nhau, bề ngoài cũng hơi khác biệt, nhưng nếu như thật sự tính toán ra, không phải đều do tảng đá chồng lên nhau mà thành sao.”

“Tổng kết của lầu trên thật sâu sắc!”

“Đương nhiên, đó là điều ta làm mà.”

“Người anh em ngươi làm cái gì vậy?”

“A, học sinh tiểu học.”

“… Thần cmn học sinh tiểu học.”

“Haizzz, thường xuyên bị thầy giáo yêu cầu viết bản kiểm điểm, thầy giáo đều nói ta tổng kết sai lầm của bản thân khá tốt.”

“Lăn mịa nó đi, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này có được không hả.”

“Cho dù nói như thế nào, chiến kỹ hoặc thiên phú của hai người thật sự đều khá tương tự, chẳng lẽ…”

“Chẳng lẽ cái gì?”

“Chẳng lẽ hai người có mối quan hệ thân thích?”

“…”

Một số người cảm thấy người khổng lồ nham thạch của Vương Đằng và thân thể khổng lồ của Berkta có tương tự khó hiểu, ào ào suy đoán có phải hai người có quan hệ gì không?

Đương nhiên đây chỉ là lời nói đùa, mọi người suy đoán càng nhiều là có thể bọn họ tu luyện chiến kỹ tương tự, dù sao hai loại chiến kỹ tương tự trong vũ trụ không hề thiếu.

Nhưng mà có thể gặp nhau được, vậy thật sự là chuyện có xác suất vô cùng nhỏ.

Vương Đằng quay trở về trên đài đá của vùng cấm số 1, đám người nhị hoàng tử, Cơ Hạo Thần dùng ánh mắt cực kỳ cổ quái nhìn hắn.

“Tất cả mọi người nhìn ta như vậy làm gì?” Vương Đằng bị bọn họ nhìn đến không được tự nhiên, lông mi khẽ chớp, hỏi.

“Khụ khụ, vừa rồi chiêu ngươi thi triển là chiến kỹ?” Nhị hoàng tử vội ho một tiếng, chần chừ một chút, vẫn không nhịn được hỏi.

Đám người Cơ Hạo Thần Sawyer đều nhìn sang.

Những võ giả Strych, tam hoàng tử, Quý Thiên Cuồng không vừa mắt với Vương Đằng, mặc dù không nhìn sang nhưng đều vểnh tai nghe lén.

Người khổng lồ nham thạch mới vừa rồi của Vương Đằng, kể cả bọn họ đều phát hoảng, bọn họ không muốn bị xoay chân nện mạnh giống như Berkta.

Không chỉ dọa người, còn rất đau.

Lúc này bọn họ đã thầm nghĩ trong lòng, nếu như gặp phải Vương Đằng, nên ứng đối với người khổng lồ nham thạch như thế nào.

“Xem như vậy.” Vương Đằng trả lời.

“Còn có loại chiến kỹ này sao? Ta lại chưa từng gặp.” Timothy nói.

“Vũ trụ to lớn, gì mà không có.” Vương Đằng nói lời đùa giỡn, cũng không thể nói là thiên phú cạo lông cừu từ chỗ chủng tộc khác được.

“Lại nói ngươi rốt cuộc có bao nhiêu loại nguyên lực?” Nhị hoàng tử không còn rối rắm, hơi thán phục hỏi.

“Ngươi đoán xem?” Vương Đằng cười tủm tỉm.

“Không nói thì thôi.” Nhị hoàng tử lắc đầu nói.

Đám người Strych thật thất vọng, kết quả chưa hỏi được cái gì, miệng của tên khốn Vương Đằng này thật kín.

Bên kia, Berkta lắc lư lảo đảo đứng dậy, đầu còn hơi choáng váng, đưa mắt liếc nhìn Vương Đằng ở xa xa, ánh mắt hơi phức tạp.

Sau khi hắn thi triển thiên phú Cự Nham nhưng vẫn thua!

Hơn nữa còn thua hoàn toàn và chật vật như thế, bị người xoay chân nện trên mặt đất, nếu như không phải hắn không thèm để ý chuyện này, chỉ sợ thật sự muốn xấu hổ chết.

Nhưng đối với toàn bộ võ giả tộc Cự Nham đã gửi gắm hy vọng vào hắn, chỉ sợ lần thất bại này sẽ khiến rất nhiều người thất vọng.

Berkta nhìn vào trong tinh không, đó là phương hướng của hành tinh Cự Nham.

Các võ giả tộc Cự Nham thật sự vô cùng thất vọng, dù thế nào đều không ngờ đến, Berkta thiên tài nhất của bộ tộc bọn họ lại thua.

Nhưng mà bọn họ đều có thể hiểu được.

Vương Đằng kia thật sự quá mạnh!

Một võ giả Nhân tộc lại có thể ngưng tụ ra người khổng lồ nham thạch thật lớn kia, thật sự đè Berkta xuống đất mà chà.

Trên hành tinh Cự Nham, Giới Chủ Kellogg lắc đầu, không nói thêm gì, nhưng hai mắt hắn đang chớp động lên sáng rọi mang hàm ý không rõ, giống như đang tự hỏi chuyện gì.

Vương Đằng ngồi trên vị trí, thấy được ánh mắt của Berkta.

Hắn đã cho đối thủ một tôn trọng nên có, dùng thực lực đủ để đánh bại đối phương.

Như vậy đã đủ.

Berkta rơi xuống không ít bong bóng thuộc tính, Vương Đằng cuốn niệm lực tinh thần qua, nhặt bong bóng thuộc tính lên.

‘Nguyên lực tinh thần hệ Thổ x8500’

‘Áo nghĩa hệ Thổ x2000’

‘Thiên phú Cự Nham x1600’

Vài bong bóng thuộc tính dung nhập vào thân thể hắn, có bong bóng hóa thành nguyên lực, có bong bóng hóa thành cảm ngộ, được hắn hấp thu hoàn toàn.

“Thiên phú Cự Nham!” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, lại không vui mừng bao nhiêu.

Hết chương 2029.
Bình Luận (0)
Comment