Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2053 - Chương 2053. Phản Tổ! Ma Văn?

Chương 2053. Phản tổ! Ma văn?
Chương 2053. Phản tổ! Ma văn?

Trận chiến đấu lần này thật kỳ quái, mọi người đều nghiêng về phía Vương Đằng, thậm chí không có ai ra mặt nói chuyện thay Faramir.

Hình như nhân duyên của người này cực kém!

Nếu như đổi thành võ giả khác, tốt xấu gì có người cùng tộc ủng hộ, cũng có một số người chủ động ủng hộ bọn họ, nhưng Faramir này lại không có một ai.

Chuyện này thật thần kỳ!

Có thể làm được một điểm này, xem như là người hiếm thấy.

Vương Đằng đứng dậy, chuẩn bị lên sân khấu.

“Vương Đằng, cẩn thận một chút, ta cứ cảm giác Faramir này hơi cổ quái.” Nhị hoàng tử ở bên cạnh nhíu mày mở miệng nói.

Vương Đằng kinh ngạc liếc nhìn hắn, hóa ra nhận thấy không chỉ có một mình bản thân.

Lúc này Đế tử cũng mở mắt ra, liếc nhìn Vương Đằng, không nhắm mắt tu luyện nữa, xem ra chuẩn bị nhìn xem trận đấu.

Vương Đằng gật đầu với nhị hoàng tử, giẫm chân đi lên trên không, lạnh nhạt mà thong dong.

Bên kia, Faramir mặc một chiếc áo choàng màu đen, không nhìn rõ dáng vẻ ở dưới áo choàng, từng bước một đi lên không trung, đứng đối diện với Vương Đằng.

Khoảng cách càng gần, cảm giác kỳ quái kia càng mãnh liệt!

Vẻ khác lạ không để lại dấu vết lóe lên trong mắt Vương Đằng, quan sát đối phương, nhưng vẫn chưa nhìn ra cái gì cả.

Áo choàng màu đen kia giống như có tác dụng nào đó, có thể ngăn cản tra xét!

Faramir không thốt một lời, chỉ có thể cảm nhận được dưới áo choàng màu đen kia có một ánh mắt vẫn thủy chung dừng lại ở trên người Vương Đằng, giống như cũng đang quan sát Vương Đằng.

Hắn cảm thấy hứng thú với Vương Đằng!

“Trận đấu, bắt đầu!” Âm thanh truyền ra từ trong quả cầu ánh sáng.

Một cơn gió lớn đột nhiên thổi qua trên không đại lục hoang vắng, thổi bay cát vàng đầy trời.

Rầm!

Ngay sau đó thân hình của Vương Đằng và Faramir đều biến mất tại chỗ, chỉ có tàn ảnh chậm rãi tiêu tán theo cát vàng.

Nơi xa mấy ngàn mét, hai bóng dáng đột nhiên hiện ra, chính là Vương Đằng và Faramir.

Vương Đằng đang rút lui.

Faramir lại như quỷ mị như hình với bóng, áo choàng màu đen bay bổng trong không trung, một cánh tay mọc vảy thò ra từ dưới áo choàng, túm vào cổ Vương Đằng.

Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, một quyền đấm ra, trúng chính giữa bàn tay đối phương.

Rầm!

Dòng khí mạnh do nguyên lực hình thành khuấy động ra, bộc phát ra tiếng nổ vang.

Faramir chỉ có thân hình run lên, giống như cởi bỏ tất cả sức mạnh, lại lần nữa vọt về phía Vương Đằng.

“Khá thú vị!” Vương Đằng không tỏ vẻ gì, thi triển Ngũ Hành quyền, từng quyền ấn lập tức đánh ra.

Faramir giống như cũng biết đối phó với Vương Đằng không thể một móng vuốt bóp chết hắn giống như khi đối phó với những người khác, cho nên bỏ qua tính toán ban đầu, cũng thi triển một loại quyền pháp, đối chiến với Vương Đằng.

Rầm!

Vương Đằng thi triển Ngũ Hành quyền đến mức tận cùng, quyền ấn hệ Thủy, hệ Thổ, hệ Mộc, hệ Hỏa thay nhau đánh ra, vô cùng khủng khiếp.

“Quyền pháp thật mạnh!” Nhị hoàng tử khiếp sợ.

“Quyền ấn ẩn chứa bốn loại nguyên lực biến hóa, đây rốt cuộc là quyền pháp gì, chưa bao giờ thấy.” Timothy cũng nói.

“Không giống bốn loại quyền pháp, mà là cùng một loại, chẳng qua biến hóa thật huyền diệu.” Cơ Hạo Thần cũng nói, nhìn chằm chằm không dời mắt trận đấu trong sân.

Đế tử ở bên cạnh không nói chuyện, nhưng nhìn ra được, hắn cảm thấy thật hứng thú với loại quyền pháp này.

Rầm!

Đột nhiên, Faramir bị quyền ấn của Vương Đằng đánh lên trên thân, cả người hung hăng đổ bay ra ngoài, áo choàng trên người cũng theo đó nổ tung hơn một nửa, lộ ra thân hình cường tráng kia, trên đó đã mọc vảy, nghe nói xuất thân từ một chủng tộc tên là tộc Tích Lân.

“Chiến đấu với ta lại dám chỉ dùng một bàn tay, ai cho ngươi tự tin đó.” Sắc mặt Vương Đằng bình thản, chân đạp hư không, mái tóc đen dày đặc bay lượn.

Faramir nhìn thân thể mình, ngẩng đầu lên nhìn thẳng Vương Đằng, nhưng vẫn không thấy rõ khuôn mặt.

Áo choàng trên người hắn bị một quyền của Vương Đằng đánh rách, nhưng đầu vẫn luôn bao phủ dưới cái bóng của áo choàng.

Điều này khiến cho Vương Đằng cảm thấy thật kỳ quái, có cái gì không gặp được người sao?

“Ngươi, thật mạnh!” Faramir mở miệng, đây là lần đầu tiên hắn mở miệng kể từ khi trận đấu bắt đầu đến bây giờ, giọng nói vô cùng khàn khàn, giống như hai tấm kim loại ma sát, chói tai vô cùng, nhưng giống như mang theo một chút… cuồng nhiệt và đói khát!

Cái quỷ gì?

Vương Đằng khẽ chớp mi, không phải tên này có đam mê đặc thù gì đó chứ?

“Thiên tài càng mạnh, đánh chết mới càng thú vị.” Giọng của Faramir dần dần hưng (biến) phấn (thái)!

“Đã thú vị như vậy, nào, tiếp tục!” Vương Đằng cười ha ha, giơ tay lên, ngoắc tay về phía đối phương.

Đột nhiên, Faramir biến mất ngay tại chỗ, tốc độ lại nhanh hơn trước gấp đôi.

Vương Đằng lập tức cảm nhận được sau lưng có một trận gió ác đánh úp lại, trực tiếp vặn eo nghiêng người, một chân quét ngang ra.

Bộp!

Chân của Vương Đằng lập tức đánh vào chỗ khuỷu tay của Faramir, hắn không ngờ Vương Đằng lại phản ứng nhanh đến thế, không kịp tiếp tục công kích, chỉ có thể trở tay ngăn cản.

Vương Đằng lại lần nữa vung quyền ra, quyền ấn bùng nổ.

Tay kia của Faramir cũng thò ra từ dưới áo choàng, vung móng va chạm với quyền ấn của Vương Đằng.

Sức mạnh của Vương Đằng vượt qua dự đoán trước của hắn, khiến hắn không thể không nghiêm túc đối đãi, cánh tay vẫn luôn luôn không sử dụng cuối cùng đã thò ra khỏi áo choàng.

Đôi mắt Vương Đằng không khỏi ngưng lại, nhìn chằm chằm vào cánh tay trái của Faramir.

Cánh tay này của hắn khác với cánh tay phải!

Tuy rằng tay phải mọc đầy vẩy, nhưng dù sao vẫn có dáng vẻ con người.

Nhưng tay trái này lại giống như chi trên của dã thú, còn lớn hơn tay phải một vòng, bàn tay cũng có dáng vẻ móng thú, mỗi một ngón tay đều sắc bén như lưỡi liềm.

“Vương Đằng, hắn có hiện tượng phản tổ!” Giọng nói của Viên Cổn Cổn đột nhiên vang lên trong đầu Vương Đằng.

“Phản tổ!?” Vương Đằng hơi kinh ngạc.

“Không sai, tên là võ giả tộc Tích Lân, một bàn tay của hắn phản tổ, có được huyết mạch cổ xưa lại mạnh mẽ của tộc Tích Lân, xem như là một loại thiên phú thân thể.” Viên Cổn Cổn nói.

“Thiên phú thân thể này… hơi xấu!” Vương Đằng không nhịn được nói.

“…” Viên Cổn Cổn im lặng một chút.

Hết chương 2053.
Bình Luận (0)
Comment