Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2061 - Chương 2061. Giám Thị Của Bảy Đại Học Viện Tinh Không!

Chương 2061. Giám thị của bảy đại học viện tinh không!
Chương 2061. Giám thị của bảy đại học viện tinh không!

“Giám thị của bảy đại học viện tinh không cũng ở đó!”

Vương Đằng còn chưa nói cái gì, mấy người nhị hoàng tử trực tiếp kinh ngạc nói.

Trong lòng Vương Đằng cũng hơi kinh ngạc, giám thị của bảy đại học viện tinh không từ đầu đến cuối cũng không hiện thân, lúc mà cự quái Lôi Đình xuất hiện cũng chỉ truyền ra một âm thanh thôi, nào ngờ giờ đây thế mà lại tự ra mặt.

Nhưng mà hắn rất nhanh nghĩ đến, chắc hẳn là vì chuyện về loài Hỗn Huyết.

Xem ra bảy đại học viện tinh không khá là chú ý loài Hỗn Huyết kia.

“Vậy thì…ờm…” Cơ Hạo Thần nhịn không được nói ra: “Bọn ta có thể đến không?”

“Chuyện này!” Maxwell có chút ngạc nhiên, chần chờ nói: “Mấy vị đại nhân kia chỉ nói mời thượng tá Vương Đằng tới, cho nên…”

“A~” Cơ Hạo Thần cúi đầu dậm chân, đôi mắt ước ao lẫn ghen tị mà nhìn Vương Đằng: “Vì sao chuyện tốt như vậy lại không tới lượt ta.”

“Đúng vậy, chuyện tốt thế này sao lại không có phần của chúng ta.” Timothy cũng là hâm mộ mà nói.

“Các ngươi…không đến mức đi, chuyện này mà được coi là tốt.” Vương Đằng hơi cạn lời.

“Chuyện này mà còn không được coi là chuyện tốt, đây chính là giám thị của bảy đại học viện tinh không. Trận thi đấu còn chưa kết thúc, ngươi lại có thể gặp bọn họ sớm, chắc chắn là ngươi đã gây được sự chú ý của bọn họ, còn có thể tiếp xúc gần gũi một lần, để lại một ấn tượng tốt, đến lúc đó còn không phải muốn đi chỗ học viện nào thì đi chỗ học viện đó.” Cơ Hạo Thần hét lớn.

“Đừng nói vậy.” Vương Đằng vỗ vỗ Cơ Hạo Thần bả vai, nói: “Cả kể không gặp bọn họ sớm, ta cũng có thể muốn đi chỗ học viện nào thì đi chỗ học viện đó, người với người là không giống nhau.”

“. . .” Cơ Hạo Thần che ngực, lùi lại một bước: “Ngươi cút đi!”

“Ha ha ha.” Vương Đằng gặp bộ dạng bị đả kích của hắn, không nhịn được được mà cười to.

“Được rồi, được rồi, mau đi đi, đừng để giám thị của bảy đại học viện tinh không chờ quá lâu.” Nhị hoàng tử xua xua tay, tỏ vẻ cực kì ghét bỏ.

“Đi đây! Đi đây!” Vương Đằng cũng không nói nhảm nữa, chào thiếu tá Maxwell một tiếng, hai người cùng nhau rời đi.

Sau khi top 18 được quyết định, Lãnh Thiên Tuyết, Gunter và những người khác đều tụ tập cùng một chỗ với đám người Vương Đằng, lúc này cũng nghe được chuyện này.

Đôi mắt Lãnh Thiên Tuyết không khỏi lộ ra một tia sáng kỳ dị, nàng nhìn bóng lưng của Vương Đằng.

Nàng cảm thấy người thanh niên này khá thần kỳ.

Trong mắt Gunter, Giang Vĩ Thánh, Strych với mấy người khác lại hiện lên vẻ ghen ghét, hận không thể chiếm lấy, đáng tiếc bọn họ không thể.

. . .

Vương Đằng theo Maxwell đi vào bên trong chiến hạm khổng lồ của quân đội, lại gặp được ba tướng quân cấp Bất Hủ Phục Tinh Lan, mà ở cạnh bọn họ còn có vài bóng người không thể nhìn ra được thực lực mạnh yếu.

Từ khi Vương Đằng tiến vào, ánh mắt bọn họ liền đổ dồn lên người hắn.

Cái kiểu nhìn dò xét ấy khiến trái tim Vương Đằng bất chợt đập mạnh.

Những người này hẳn là giám thị của bảy đại học viện tinh không, xem ra thực lực rất mạnh, ngay cả đôi mắt Chân Thị cũng không thể nhìn ra cảnh giới cụ thể, bên ngoài cơ thể của bọn họ dường như có một lớp sương mù mông lung bao phủ.

Trong mắt Vương Đằng, những cường giả này e rằng cũng là cấp Bất Hủ!

“A!”

Giám thị của bảy đại học viện tinh không đáng lẽ là bảy người, mà lúc Vương Đằng nhìn thấy người thứ tám, trong lòng không nhịn được mà khẽ ồ lên một tiếng.

“Trọng Sơn Vương!”

Đây là một người đàn ông trung niên có dáng người cao lớn, tóc đen dày, xõa buông dài, khí chất quý tộc ẩn hiện khắp người, không có kiểu kiêu căng lạnh nhạt đứng trên người khác nhưng vẫn tạo cảm giác khiến cho người ta muốn cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

Nếu không phải do tâm chí Vương Đằng vững vàng kiên định, chỉ e sẽ không thể chịu nổi mà nằm rạp trên mặt đất biểu thị thần phục.

Người này đúng là người lúc trước hắn có duyên gặp được một lần - Trọng Sơn Vương!

“Vương Đằng, tới bái kiến Trọng Sơn Vương cùng mấy vị giám thị của bảy đại học viện tinh không đi.” Tướng quân Phục Tinh Lan mở miệng nói.

Vương Đằng gật gật đầu, tiến lên thi lễ: “Bái kiến Trọng Sơn Vương, các vị giám thị!”

“Vương Đằng, lần thi đấu này ngươi biểu hiện không tệ.” Trọng Sơn Vương nhịn không được cười nói.

“Trọng Sơn Vương quá khen.” Vương Đằng khiêm tốn nói.

“Ngươi biểu hiện quả thực cực kỳ kinh diễm. Ta từng làm giám thị của rất nhiều trận chiến thiên tài tranh bá, nhưng mà biểu hiện xuất sắc giống như ngươi thì ta mới nhìn thấy lần đầu.” Một người đàn ông trung niên tóc hơi bạc mở miệng, gương mặt mang một nụ cười ấm áp, nói: “Tự giới thiệu một chút, ta là giám thị của học viện tinh không thứ bảy, tên là Tư Không Đệ Nhị!”

“Tư Không Đệ Nhị?” Vương Đằng ngáo: “Tên kiểu gì thế này?”

“Tên ta hơi đặc biệt, về sau nếu có cơ hội, gọi ta là thầy Tư Không là được.” Tư Không Đệ Nhị dường như nhìn ra suy nghĩ của Vương Đằng, cười nói.

“Thầy Tư Không.” Vương Đằng vội vàng kêu lên, mặc kệ về sau có cơ hội hay không, gọi trước tính sau, dù sao chẳng chịu thiệt.

“Ha ha ha…” Tư Không Đệ Nhị rõ ràng bị Vương Đằng làm cho sửng sốt một chút, không khỏi cười to nói: “Ngươi á, thằng nhãi này, chính ra rất thú vị.”

“Tư Không lão nhị, ngươi muốn nhanh chân cướp trước à, bọn ta còn đang theo dõi ngay đây đấy.” Một giám thị dáng vẻ ông già nói với Vương Đằng: “Nhóc con à, nhớ kỹ, ta là giám thị của học viện tinh không thứ năm, ngươi có thể gọi ta Ông lão.”

“Ông lão!” Vương Đằng tất nhiên cũng là vội vàng kêu lên.

Dù về sau chọn học viện tinh không nào thì cũng chẳng sao cả, kết thân trước tính sau.

“Ta là giám thị của học viện tinh không thứ hai, Nam Hi.” Người nói thứ ba là một người phụ nữ xinh đẹp thoạt chừng ba mươi tuổi, có một mái tóc dài vàng óng, người nở nang, dáng thướt tha, trông không hề giống giám thị.

“Xin chào giám thị Nam Hi.” Vương Đằng âm thầm liếc mắt đánh giá nàng.

Được đấy, tâm hồn to vậy, chơi nhấp nhô hẳn sẽ rất phê.

“Vương Đằng, học viện tinh không thứ hai của bọn ta có rất nhiều cô gái xinh đẹp, nếu như ngươi lọt được vào top 10 thì có thể chọn học viện tinh không thứ hai của bọn ta.” Nam Hi nửa cười nửa không mà liếc nhìn Vương Đằng, nói.

Hết chương 2061.
Bình Luận (0)
Comment