Trong lòng Vương Đằng khẽ động, không nghĩ tới đối phương sẽ hỏi hắn vấn đề này, trước đó hắn mới vừa bàn xong với Nhị hoàng tử.
Ba người tướng quân Phục Tinh Lan và Trọng Sơn Vương nhướn mày, đều là nhìn về phía Vương Đằng, trong mắt hiện lên tia sáng khó giải thích.
“Thế giới này hoàn toàn không phải là không đen thì là trắng.” Vương Đằng nhớ tới câu nói bản thân từng nói với Nhị hoàng tử, không có quá nhiều do dự, cười nhạt một tiếng mà nói lời đó.
Mắt mấy giám thị sáng lên, dường như hơi kinh ngạc, âm thầm liếc nhau một cái.
“Câu trả lời thú vị đấy.” Cung Hàn vừa cười vừa nói.
Ba người tướng quân Phục Tinh Lan cũng kinh ngạc mà liếc mắt nhìn Vương Đằng, không ngờ hắn sẽ nói ra lời như vậy.
Dù sao đối với người bình thường thì loài Hắc Ám chính là đại diện cho hắc ám, tất cả mọi người sợ hãi bọn chúng. Cho dù là loài Hỗn Huyết chỉ có một nửa huyết mạch Hắc Ám thì e rằng trong mắt của mọi người cũng chẳng khác gì loài Hắc Ám.
Nhưng mà với Vương Đằng, bọn họ tựa hồ nghe được một đáp án khác.
“Nghe nói ngươi ứng phó loài Hắc Ám rất tốt, có thể mời ngươi tra khảo Faramir hay không, chúng ta muốn biết một vài thứ từ miệng hắn.” Cung Hàn không tiếp tục tiếp tục hỏi nữa, chuyển đề tài nói.
Vương Đằng kinh ngạc nhìn hắn, gật đầu nói: “Ta có thể thử một lần, nhưng không dám hứa chắc nhất định có thể hỏi ra cái gì.”
“Thử là được rồi.” Cung Hàn cười nói.
Sau đó Vương Đằng được đưa xuống, đi về nơi giam giữ Faramir.
Mà giám thị của bảy đại học viện tinh không thì nhìn bóng lưng hắn rời đi, sau một hồi lâu, Cung Hàn mở miệng nói: “Các ngươi thấy thế sao?”
“Tâm chí kiên định, có chủ kiến riêng, lại có thiên phú trác tuyệt, thực lực vượt trội, qua đó có thể thấy được từng trải vô cùng phong phú. Những đệ tử bị nuôi nhốt của gia tộc lớn không thể so với hắn được, thực sự là thật lâu không thấy thiên kiêu còn trẻ như vậy.” Nam Hi nói đầy thích thú.
“Một tên nhóc rất thú vị, vô cùng thích hợp học viện tinh không thứ bảy của bọn ta.” Tư Không Đệ Nhị nói.
“Có cứt ấy, rõ ràng cực kỳ thích hợp học viện tinh không thứ năm của bọn ta, cho học viện tinh không thứ bảy của các ngươi quả thực là phung phí của trời.” Ông lão trực tiếp mắng.
“Hắn chắc chắn thuộc về học viện tinh không thứ nhất của bọn ta.” Cung Hàn nói.
“Vậy cũng chưa chắc, muốn nhìn Tiểu Vương người ta tự lựa chọn nha.” Mắt Tư Không Đệ Nhị hơi sáng lên, nói.
“Đúng thế! Đúng thế!” Mặt khác mấy vị giám thị nhao nhao phụ họa.
Bọn họ thảo luận hoàn toàn không tránh ba người tướng quân Phục Tinh Lan và Trọng Sơn Vương, không hề để ý bị nghe được.
Mấy người tướng quân Phục Tinh Lan nghe xong, trong lòng nhịn không được dâng lên một tia ý mừng.
Khá lắm, tranh tài còn chưa kết thúc, bảy đại học viện tinh không đã tranh đoạt nhau, Vương Đằng này có thể xem như là người duy nhất.
Faramir bị giam giữ ở một căn phòng giống như phòng thí nghiệm, tay chân đều bị đeo xiềng xích phù văn, người cắm đầy ống.
Xem ra đã bị nghiên cứu lâu rồi.
Còn thiếu nước cắt lát ra nữa thôi!
Lúc này hắn đã tỉnh lại, nằm đó với bộ dạng không thiết sống, đôi mắt vô hồn nhìn trần nhà.
Hắn đã cảm nhận sâu sắc bộ mặt khác đáng sợ của Nhân tộc.
Vương Đằng đi tới trước mặt hắn, những người khác không theo vào.
Thoáng chốc bên trong gian phòng chỉ có hắn và Faramir nhìn nhau không nói gì.
“Hi, Hello!” Vương Đằng duỗi tay bắt chuyện, phá vỡ sự im lặng.
“...” Tuy nhiên Faramir không muốn phối hợp.
“Ha, ta nói này người anh em, ngươi có khó khăn gì cứ chia sẻ với ta.” Vương Đằng chỉ có thể tiếp tục nói.
“...” Faramir.
“Ngươi thế này thật không ổn chút nào, không phối hợp tốt, ta rất khó xử.” Vương Đằng nói nhỏ.
“...” Faramir nghe thấy giọng nói này của hắn, không biết tại sao lại đột nhiên giật mình một cái, trong lòng có dự cảm xấu. Bởi vì cái gọi là đại trượng phu co được dãn được, cho nên hắn vẫn há miệng, giọng nói khàn khàn: “Ngươi muốn làm gì?”
“Thế này mới đúng chứ.” Vương Đằng thấy hắn lên tiếng, cười híp mắt gật đầu: “Có việc mọi người cùng nhau tâm sự, không cần phải làm như chúng ta có thù sâu oán nặng như vậy.”
“...” Faramir.
Hắn rất muốn nói, bọn họ chính là có thù lớn, là loại hận không thể giết chết đối phương.
Rốt cuộc mạch não của tên khốn này là thế nào vậy?
Thực sự cho rằng lúc trước đánh hắn một trận, hắn không thù sao?
“Được rồi, ta không nhiều lời với ngươi nữa.” Vương Đằng nói: “Thành thật sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị. Thế nên... mau thành thật khai báo, ngươi lẻn vào trận chiến thiên tài tranh bá có mục đích gì?”
“Lúc trước ta đã nói với ngươi rồi, lần này ta tới để giết võ giả thiên tài Nhân tộc các ngươi.” Khóe miệng Faramir nhếch lên nụ cười lạnh, nói.
“Với thực lực này mà muốn giết chết võ giả thiên tài Nhân tộc, ngươi lấy đâu ra tự tin đó vậy?” Vương Đằng thản nhiên nói.
“...” Faramir tức đến đen mặt.
Rõ ràng là ngươi quá biến thái, không phải thực lực của hắn không đủ mạnh.
Hắn đâu có nghĩ đến trong trận chiến thiên tài tranh bá sẽ xuất hiện một kẻ khác loài như vậy chứ.
Thực lực mạnh mẽ thì không nói, còn có nguyên lực Quang Minh vừa vặn khắc chế nguyên lực Hắc Ám của hắn.
Lúc trước Vương Đằng thi triển chiến kỹ hệ Quang Minh, bây giờ hắn nghĩ lại cũng cảm thấy da đầu tê dại.
“Lần này loài Hỗn Huyết lẻn vào trong trận chiến thiên tài tranh bá chắc không chỉ có mình ngươi chứ.” Vương Đằng sờ sờ cằm.
“Ngươi nói gì? Ta nghe không hiểu.” Đáy mắt Faramir hiện lên vẻ bối rối, nhưng không lộ ra chút nào, giọng khàn khàn, nói.
“Không thừa nhận dùng không sao, ta có cách ép ngươi phải phun ra.” Vương Đằng nói.
“Ngươi muốn làm gì?” Tim Faramir nhảy lên, ánh mắt gắt gao nhìn Vương Đằng.
“Đừng vội, rất nhanh thôi, không đau chút nào đâu.” Vương Đằng vừa nói xong, trong mắt hiện lên hào quang màu đỏ kỳ quái, trực tiếp đâm vào đôi mắt của Faramir.
“Ngươi...” Faramir chỉ kịp phun ra một chữ, cảm thấy một luồng tinh thần mạnh mẽ đâm vào óc, dần dần mất đi ý thức, hai mắt mơ màng.
Hoặc Tâm!
Sau khi Vương Đằng quan sát và nhìn bằng tinh thần lực, cuối cùng xác nhận trong phòng này không có phương tiện giám sát mới dám sử dụng kỹ năng Hoặc Tâm.