Nguyệt Kỳ Xảo hiện giờ đã là nhân vật cấp nữ thần, kết quả lại phát ra tiếng kêu có tổn hại hình tượng bản thân như vậy, rất khó tin.
Nhưng cũng có thể nhìn ra sự sợ hãi và bất an trong đáy lòng nàng!
Nếu không phải bị ép, nàng tuyệt đối không thể phát ra âm thanh như vậy.
Đám người Nhị hoàng tử phía xa cũng bị kinh động, thậm chí không quan tâm đối chiến với phân thân của Vương Đằng, tất cả đều hơi ngơ ngác nhìn về phía bốn cô gái Nguyệt Kỳ Xảo.
Đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao kêu thê thảm như thế?
Tên Vương Đằng kia làm chuyện gì người trời oán trách, ức hiếp một cô gái thành như vậy?
Ngay sau đó, bọn họ chú ý tới tình huống của bốn người Vương Đằng và Nguyệt Kỳ Xảo.
Vương Đằng xuất hiện ở phía sau bốn người Nguyệt Kỳ Xảo, đang cầm cục gạch vạn ác đó trong tay, đập tới ót của các nàng.
Đùng một tiếng!
Nguyệt Kỳ Xảo trúng chiêu trước hết, cái ót sưng một cục to, trợn đôi mắt xinh đẹp, liền xinh đẹp hôn mê bất tỉnh.
Ba người khác hoa dung thất sắc, ngay cả Lãnh Thiên Tuyết cũng không ngoại lệ, đã bị dọa đến không duy trì được biểu cảm lạnh lùng.
“Đại ma vương, ngươi đừng đánh ta, ta không muốn biến thành đầu heo!” Thố Tiểu Bát kêu to, ánh mắt điềm đạm đáng yêu.
“Vương Đằng, có chuyện từ từ nói, đừng như vậy.” Tư Đồ Uyển Nhi cố hết sức để giọng nói của mình chậm lại, để tránh chọc giận tên phía sau này, nhưng vẫn không ngăn được xuất hiện một âm rung, thể hiện nội tâm nàng cực kỳ mất bình tĩnh.
“Vương Đằng, ngươi với ta không có ân oán gì, đều là hiểu lầm thôi.” Giọng nói của Lãnh Thiên Tuyết vẫn mang chút lạnh lùng, nhưng tốc độ nói nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa cũng có hơi run rẩy, phối hợp với âm điệu lạnh lùng kia của nàng, có vẻ cực kỳ êm tai.
Rất nhiều người đàn ông, hẳn là đều thích âm thanh như vậy.
Các nàng biết lúc này nhận thua vô dụng, Vương Đằng không định giết các nàng, chỉ định trả thù một chút. Bảy đại học viện tinh không cũng sẽ không quản nhiều như vậy.
“Yên tâm, sẽ không quá đau, ta xuống tay có chừng mực, ngoài ra cũng sẽ để lại thể diện cho các ngươi, cho dù nói thế nào các ngươi cũng là nữ thần mà mọi người công nhận.” Vương Đằng lời thề son sắt cam đoan.
Ba người Lãnh Thiên Tuyết còn muốn nói gì nữa, đáng tiếc căn bản không có nhiều thời gian như vậy.
Nói ra thì dài, trên thực tế cũng chỉ trong một hai giây.
Thân thể ba người Lãnh Thiên Tuyết còn chưa ngừng bay ngược, cho nên căn bản không ngăn cản được công kích của Vương Đằng.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Tốc độ tay của Vương Đằng rất nhanh, không đợi các nàng phản ứng lại, ba phát liên tiếp, không buông tha ai, đối xử bình đẳng, bẻ hoa độc ác.
Vì thế bốn võ giả thiên tài cấp Nữ Thần được khán giả bình chọn, toàn bộ hôn mê bất tỉnh dưới tay Vương Đằng.
Vương Đằng nói cho các nàng thể diện, thì nhất định sẽ cho các nàng thể diện.
Mỗi người đều chỉ bị đập một phát, trừ cái gáy mọc thêm một cục u ra, khuôn mặt tinh xảo của các nàng không chút tổn thương, vẫn hoàn mỹ.
Chỉ hơi nhíu mày, thoạt nhìn rất yếu ớt đáng thương, khiến cho người ta không nhịn được sinh ra ý muốn bảo hộ.
Cho nên các khán giả trực tiếp bộc phát, tập thể lên án Vương Đằng.
“Trời đánh, sao Vương Đằng ra tay được vậy!”
“Bốn vị nữ thần quá đáng thương, vậy mà phải gặp phải loại đối đãi không phải người như vậy.”
“Chẳng lẽ Vương Đằng là trai thẳng, ra tay với nữ thần, không sợ cô độc cả đời sao?”
“Ta phục rồi! Ta phục rồi! Vương Đằng, con mẹ nó ta không phục ai, chỉ phục ngươi!”
“Lão Vương của ta trâu bò, bẻ hoa ác độc!”
“Vương Đằng: sau này hãy gọi ta là Vương - bẻ hoa ác độc - Đằng!”
“Khủng khiếp như vậy!”
“Vương Đằng là người ác độc, từ nay về sau ta bằng lòng xưng hắn là kẻ địch mạnh nhất của các nữ thần!”
“Đáng ghét, thả bốn cô gái đó ra, để cho ta tới bảo vệ các nàng.”
“Cút đi, ngươi còn không đủ một phát gạch của Vương Đằng người ta.”
“Quá thảm, ót của bốn nữ thần đều mọc ra cục u, có ảnh hưởng đến chỉ số thông minh của con sinh ra sau này hay không.”
“Phì, lầu trên thực thật sự là nhân tài, nữ thần sinh con có liên quan gì đến ngươi.”
“Ta chỉ là một công dân vũ trụ nhiệt tình, quan tâm đến cuộc sống tương lai của nữ thần một chút thôi.”
“666666~”
....
Tình cảm quần chúng bị xúc động, nếu không phải đang trong trận đấu, bọn họ đã sớm hận không thể xông lên bảo vệ bốn cô gái Nguyệt Kỳ Xảo.
Nhưng nữ thần à, Vương Đằng thật sự không đáng làm người!
Trên phi thuyền của phân đội nhỏ lính đánh thuê Chiến Nham, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Sơ Hàm lộ vẻ kỳ quái, khóe miệng không nhịn được co rút. Nàng cảm thấy mình có thể yên tâm để cho một mình Vương Đằng dạo chơi bên ngoài.
Nếu như vậy mà còn có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, nàng tuyệt đối sẽ mặc kệ Vương Đằng.
Đúng, lời này chính là do Lâm Sơ Hàm nàng nói.
Nàng không tin ngoài nàng ra, sẽ có cô gái khác để ý một tên trai thẳng siêu cấp sắt thép như vậy.
Trên không đại lục lôi đài.
Đám người Nhị hoàng tử khôi phục lại tinh thần từ trong ngơ ngác, ánh mắt nhìn Vương Đằng khá kính nể, rất muốn dựng ngón tay cái với hắn.
Thật sự là kẻ tàn nhẫn!
Vương Đằng thúc giục nguyên lực hệ Phong hình thành một luồng gió nhẹ, nhẹ nhàng tiễn bốn người Nguyệt Kỳ Xảo ra khỏi chiến trường, rất là dịu dàng, không nhìn ra sự hung tàn vừa nãy của hắn chút nào.
Bốn cô gái Lãnh Thiên Tuyết, bị loại!
Rồi sau đó hắn mới nhìn hướng đám người Nhị hoàng tử, ánh mắt đảo qua, khóa chặt Strych. Tuy rằng trước đó tên này bị hắn chấn đến thân xác xuất hiện vết rách, nhưng vẫn không nhận thua. Lúc này hai người Langdon và Strych đang vây công một phân thân của hắn.
Vương Đằng lạnh lùng cười, thân hình chợt lóe, lập tức vọt qua.
Ầm!
Quyền ấn Ngũ Hành bùng nổ, giết tới từ phía sau, nghiền áp hai người Strych và Langdon.
Sắc mặt Strych khó coi, ánh mắt kịch liệt chấn động. Sự mạnh mẽ Vương Đằng hoàn toàn vượt qua dự đoán của hắn, trước đó vừa giao đấu, hắn vô tình bị trấn áp, suýt chút nữa bị loại. Đây quả thực là một sự sỉ nhục.
Hơn nữa hắn kêu lớn tiếng như vậy, kết quả lại như vậy, rất mất mặt, ước chừng rất nhiều người đều đang nhìn hắn chê cười.