Đối với bọn họ, thua Vương Đằng một trận, không nghi ngờ gì là một lần đả kích cực lớn.
Nhưng nếu đã qua rồi, thì bọn họ chỉ có thể nhìn về phía trước!
Mười bảy người tranh giành top 10, trong đó có hai vị trí rõ ràng đã bị Vương Đằng và Đế tử đặt cọc, tức là chỉ còn tám chỗ trống để lại cho bọn họ.
Bọn họ đã tính cả rồi, vốn là mười tám người, nhưng Strych đã bị Vương Đằng xử lý.
Như vậy bọn họ coi như đã có thêm một chỗ trống vào top 10!
Nếu không với thực lực của Strych, top 10 chắc chắn sẽ có hắn.
Nhưng dù nói thế nào, cuộc chiến tiếp theo nhất định sẽ rất kịch liệt, ai cũng không dám chậm trễ.
Vương Đằng ngồi trên vị trí, không hề cử động, tiếp theo là hình thức so đấu, vẫn chưa tới lúc hắn ra sân.
Lúc này, Đế tử đứng dậy, trong mắt chiếu ra tia sáng, liếc qua tất cả mọi người, xuất hiện trên bầu trời.
“Ai tới chiến?” Một âm thanh bình thản và tự tin truyền ra từ trong miệng của Đế tử.
Ánh mắt hắn liếc nhìn, giống như một đứa con của thần thật, khí thế vô cùng khiếp người.
Đám người nhị hoàng tử đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt nặng nề.
Áp lực Đế tử cho bọn họ quá lớn, hoàn toàn không giống Vương Đằng.
Cuối cùng nhị hoàng tử hít sâu, bước ra đầu tiên, xuất hiện trước mặt Đế tử.
Hai người đều xuất thân từ hoàng thất, trên người chảy dòng máu tôn quý như nhau, nhưng lúc này không thể không giao đấu.
Sắc mặt Đế tử bình tĩnh.
Vẻ mặt nhị hoàng tử lại hơi phức tạp, chắp tay với Đế tử.
Đế tử gật đầu, coi như đáp lại.
Ngay sau đó, hai người cũng không nói lời thừa thãi, trực tiếp bắt đầu thi đấu.
Uỳnh!
Hai bên biến thành tia sáng xông ra, chiến đấu kịch liệt bùng nổ trên bầu trời, tiếng nổ vang vọng, binh khí đánh vào nhau.
Điều khiến người ta kinh ngạc là nhị vương tử có hai loại nguyên lực hệ Kim và hệ Hỏa, cùng lúc bùng phát uy lực rất kinh người.
Tay hắn cầm chiến kiếm, chém ra từng ánh kiếm, trong thời gian ngắn lại có thể không phân cao thấp với Đế tử.
Nhưng hắn chỉ dựa vào kiếm pháp, cuối cùng cũng không phải đối thủ của Đế tử, không thể không dùng lĩnh vực, đánh về phía Đế tử.
Lĩnh vực của hắn là Hỏa lĩnh vực tam giai, từng ánh kiếm bùng phát trong lĩnh vực tràn về phía Đế tử giống như một dòng sông kiếm.
Lĩnh ngộ lĩnh vực đến tam giai, nhị hoàng tử có thể nói là một người có lĩnh vực mạnh nhất trong mấy người, ngoài Vương Đằng ra.
Đáng tiếc cuối cùng vẫn là uổng công, hắn thua rồi!
Một kiếm của Đế tử đã phá được lĩnh vực của hắn, đặt chiến kiếm ở chỗ ấn đường của nhị hoàng tử.
Sắc mặt nhị hoàng tử hơi đờ đẫn, sau đó hiện ra nụ cười khổ, nói: “Ta thua rồi!”
Nhị hoàng tử thua Đế tử, rất nhiều người cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ là hơi thương tiếc.
Tiếp theo, Đế tử cũng không xuống nghỉ ngơi, mà nghênh chiến với từng võ giả thiên tài khác.
Đám người Cơ Hạo Thần, Timothy, Hạ Hầu Tuân, Sawyer, Giang Vĩ Thánh, Langdon lần lượt ra sân, kết quả không có ngoại lệ, đều là thua trận.
Tô Kiếm Thần cũng ra sân, lúc trước hắn bị Vương Đằng gây thương tổn, thực lực đã bị ảnh hưởng, cho nên không ham chiến, chốc lát đã dùng ra chiêu mạnh nhất của mình, Nhân Kiếm Hợp Nhất!
Đối với mỗi một đối thủ, Đế tử đều rất tôn trọng, thấy Tô Kiếm Thần sử dụng Nhân Kiếm Hợp Nhất, ánh mắt hắn chợt lóe, cũng lựa chọn sử dụng Nhân Kiếm Hợp Nhất!
Hai bên liều một kiếm trên bầu trời!
Hai ánh kiếm gần như chia bầu trời thành hai nửa, sáng chói đến cực hạn, chiếu rọi vào trong mắt của tất cả mọi người, khiến mọi người đều không thể mở mắt ra.
Uỳnh!
Một kiếm quyết định thắng thua!
Tô Kiếm Thần vẫn thua Đế tử, Nhân Kiếm Hợp Nhất của hắn không bằng Đế tử.
Điều này khiến hắn thấy cực kỳ thất bại!
Lần đầu thua Vương Đằng, lần hai lại thua Đế tử, đây là lần bại trận lớn nhất kể từ khi hắn xuất đạo!
Đáng tiếc cho dù là Vương Đằng hay là Đế tử, hai người đều quá chói mắt, giống như nhân vật chính của trời đất này, khiến thiên tài Kiếm đạo này cũng phải u ám phai nhạt.
Rất nhiều người cảm thấy tiếc nuối!
Quốc chủ của đế quốc Thiên La ngồi trên vương tọa, gương mặt lộ ra vẻ thất vọng.
Hắn vốn cho rằng Tô Kiếm Thần chắc sẽ không kém hơn Vương Đằng và Đế tử quá nhiều, nhưng bây giờ mới phát hiện, suy nghĩ của hắn ngây thơ cỡ nào.
Hai người kia chắc chắn đều là thiên kiêu triệu năm khó gặp!
Ít nhất trong sinh mệnh dài đằng đẵng của hắn, chưa từng thấy tồn tại yêu nghiệt như vậy.
Tô Kiếm Thần thua không oan.
Lúc này, những võ giả cấp Vực Chủ, cấp Giới Chủ kia của đế quốc Thiên La đều không còn tiếng nói, đều im lặng.
Lúc trước bọn họ tự tin bao nhiêu, bây giờ càng xấu hổ bấy nhiêu!
Vương Đằng quan sát thi đấu của Đế tử, hắn phát hiện đối phương vẫn chưa dùng hết toàn bộ sức lực, chiến đấu với các võ giả mà vẫn tay nghề thành thạo.
Hơn nữa trình độ cảm ngộ Nhân Kiếm Hợp Nhất của người kia chắc chắn là vượt qua Tô Kiếm Thần không ít, không chừng còn mạnh hơn cả hắn.
Đúng rồi, nhặt bong bóng thuộc tính trước!
‘Nhân Kiếm Hợp Nhất x1400’
Thấy giá trị thuộc tính trong bong bóng thuộc tính, Vương Đằng lập tức mỉm cười.
Rất tốt, hắn cảm thấy cảm ngộ ‘Nhân Kiếm Hợp Nhất’ của hắn lại tăng lên không ít, có lẽ đợi Đế tử thi đấu xong trận này, chắc có thể vượt qua đối phương.
Nghĩ thôi đã mừng rơn!
Đến lúc này, Đế tử đã đánh bại hơn nửa võ giả, chỉ còn lại đám người Lãnh Thiên Tuyết chưa ra sân.
Các khán giả cũng hơi mong chờ, Đế tử đây là muốn tiết tấu thắng tiếp à!
Một mình đánh bại tất cả đối thủ, mặc dù không chấn động bằng Vương Đằng một khiêu chiến mười sáu, nhưng cũng không phải điều người bình thường có thể làm được.
Lãnh Thiên Tuyết ra sân, một tay thổi quét lực Băng Tuyết, biến bầu trời thành một vùng băng giá.
Một thanh trường cung xuất hiện trong tay nàng. Nàng không cận chiến với Đế tử, mà bắn ra mũi tên hàn băng từ phía xa, phong tỏa tất cả con đường tấn công của Đế tử.
Ngay sau đó nàng mở ra lĩnh vực Hàn Băng tam gia của mình, đánh về phía Đế tử.
Trên người Đế tử đột nhiên tỏa ra lực hoả diễm, một Hỏa lĩnh vực chợt bùng phát, va chạm với lĩnh vực Hàn Băng của Lãnh Thiên Tuyết.