“Vừa được trao tước, vừa nhận phần thưởng lớn thế này, đúng là khiến ta thụ sủng nhược kinh.” Vương Đằng cười nói.
Đám người Cơ Hạo Thần liếc Vương Đằng, trong lòng hung hăng chế nhạo. Người này được lời còn khoe mẽ, ghê tởm~
“Ha ha ha, chỉ cần ngươi vẫn là người của đế quốc Đại Càn, những thứ này ngươi có tư cách nhận.” Trọng Sơn Vương cười lớn nói.
“Tất nhiên ta là người của đế quốc Đại Càn. Nếu không nhờ đế quốc Đại Càn ta cũng không có được ngày hôm nay.” Vương Đằng gật đầu nói.
Đó không phải những lời phù phiếm. Dù sau khi hắn tới đế quốc Đại Càn gặp phải không ít kẻ địch, nhưng cũng gặp không ít quý nhân và bạn bè, thậm chí ngay cả hoàng thất đế quốc cũng âm thầm giúp đỡ hắn. Chính vì thế hắn rất có cảm tình với đế quốc Đại Càn.
Trọng Sơn Vương nhận ra sự nghiêm túc và trịnh trọng trong ánh mắt của Vương Đằng, trong lòng cũng rất vui mừng. Hắn không mong đế quốc Đại Càn bồi dưỡng ra một tên bạch nhãn lang.
May mà dựa vào những biểu hiện của Vương Đằng, xem ra hắn cũng không phải kiểu người như vậy.
“Nhận lấy đi.” Trọng Sơn Vương nói.
“Vậy ta từ chối thì bất kính rồi.” Vương Đằng gật đầu, vung tay lên, thu chiếc rương có chiến giáp cấp Giới Chủ hệ Lôi và chiến kiếm vào.
Lăng Dương Húc lộ ra vẻ mặt buồn bã, giống như thấy người con gái mình thích đi theo Vương Đằng vào động phòng, trong tim rỉ máu.
Vương Đằng chú ý tới vẻ mặt của hắn, không khỏi cười thầm, biết rõ lòng dạ của Lăng Dương Húc.
“Có phải rất thèm muốn đúng không?”
“Hừ!” Lăng Dương Húc lập tức thu hồi vẻ mặt lúc nãy, khẽ hừ một tiếng, quay đầu đi.
“Đừng làm như vậy. Đã là đàn ông thì dứt khoát nói thẳng ra, chưa biết chừng ta cho ngươi sờ một tí.” Vương Đằng nói.
“Thật sao?” Mắt Lăng Dương Húc sáng lên, cho dù không có được thì xem chút cũng tốt.
“Tất nhiên.” Vương Đằng gật đầu son sắt nói.
“Khụ khụ, muốn thì cũng hơi muốn, dù sao cũng là chiến giáp cấp Giới Chủ, còn là hệ Lôi, nhưng cũng chỉ hâm mộ tí thôi.” Lăng Dương Húc nói.
“Vậy có hâm mộ tiếp nữa không.” Vương Đằng nói.
“???” Vẻ mặt Lăng Dương Húc mơ hồ.
Mấy người Nhị hoàng tử, Cơ Hạo Thần bên cạnh nghe thấy hai người nói chuyện với nhau, thấy dở khóc dở cười, không khỏi đồng cảm nhìn Lăng Dương Húc.
Sắc mặt hai người Lãnh Thiên Tuyết và Nguyệt Kỳ Xảo kỳ quái.
Tính cách của Vương Đằng đúng là có hơi tồi tệ!
“Được rồi, đừng làm loạn. Thời gian bảy đại học viện tinh không cho các ngươi không nhiều, mau chuẩn bị đi, trở về xử lý rõ ràng chuyện riêng của mình, sau đó nhanh chóng đi tới bảy đại học viện tinh không, không được chậm trễ.” Trọng Sơn Vương bật cười lắc đầu, nhìn Vương Đằng một cái, nói.
“Rõ!” Mọi người vội vàng đáp.
Vốn dĩ Lăng Dương Húc còn muốn nói gì đó, bị Vương Đằng quấy rầy chỉ có thể ngậm miệng lại, trợn mắt nhìn hắn.
“Đừng nhìn ta như vậy. Lần sau ta cho ngươi xem, không lừa ngươi.” Vương Đằng nói xong thì lập tức rời đi. Ánh mắt oán hận đó khiến hắn không chịu được.
“Vương Đằng, ngươi ở lại một lát.” Đúng lúc này, tướng quân Phục Tinh Lan đột nhiên kêu lên.
“Vâng!” Vương Đằng sửng sốt, dừng bước, nhìn tướng quân Phục Tinh Lan.
“Vương Đằng, ngươi phải về Đế tinh sao?” Nhị hoàng tử hởi: “Nếu như ngươi về đó, ta đợi ngươi, chúng ta có thể đi cùng nhau.”
“Không được, ta đi hành tinh Ngọc Minh.” Vương Đằng từ chối khéo ý định của Nhị hoàng tử.
“Được, vậy chúng ta gặp nhau ở bảy đại học viện tinh không.” Nhị hoàng tử đăm chiêu nhìn Vương Đằng, gật đầu cười nói.
“Gặp ở bảy đại học viện tinh không!” Vương Đằng cũng gật đầu nói.
Sau khi đám người Nhị hoàng tử đi, tướng quân Phục Tinh Lan mới nhìn Vương Đằng, vui vẻ nói: “Xem ra ngươi chung sống với bọn họ rất tốt.”
Hắn vốn cho rằng với tính cách của Vương Đằng, khắp nơi đều là kẻ thù, bởi dẫu sao hắn ra tay ác như vậy, đánh rất nhiều thiên tài nở hoa trên đầu.
Thử hỏi thiên tài đó có chịu được sự nhục nhã như vậy không.
Kết quả không ngờ những võ giả thiên tài kia hình như không quá mức chống cự Vương Đằng, trái lại quan hệ với hắn không tồi.
Từ những biểu hiện vừa nãy, những võ giả thiên tài này tự tụ tập quanh Vương Đằng, thậm chí có khi chính bản thân bọn họ cũng không nhận ra.
Hình như Vương Đằng có một loại phẩm chất đặc biệt khác, có thể khiến những võ giả thiên tài này tin tưởng và nghe theo!
Tất nhiên nguyên nhân chính là bởi vì hắn có thiên phú và thực lực mạnh mẽ làm cơ sở, chứ nếu là võ giả bình thường, đám người Nhị hoàng tử chắc chắn không đối xử với hắn như thế.
“Cũng được, không đánh thì không quen mà thôi.” Vương Đằng còn chưa nhận ra những thứ mà đám người tướng quân Phục Tinh Lan nhìn thấy, hơi sửng sốt, tùy tiện nói.
“Gọi ngươi lại là bởi vì quân đội cũng có phần thưởng dành cho ngươi.” Tướng quân Phục Tinh Lan không nói nhiều, mỉm cười chuyển đề tài, nói.
“Còn có phần thưởng nữa!” Ánh mắt Vương Đằng tỏa sáng, cảm thấy vận may của mình thật tốt, vừa được đế quốc thưởng vừa được quân đội thưởng, đãi ngộ quá khác so với những người khác.
Phần thưởng nhân đôi, niềm vui nhân đôi!
Nhưng nghĩ lại, chưa biết chừng những người khác cũng nhận được phần thưởng từ các thế lực của mình, chỉ là chắc không bằng quân đội mà thôi.
“Ha ha ha, không ngờ ngươi còn là một tên tham tiền.” Tướng quân Habakkuk ở bên cười lớn, nói.
“Có phần thưởng thì ai mà không thích chứ.” Vương Đằng cười ha ha.
“Lần này ngươi giúp cho quân đội chúng ta được nở mày nở mặt, các tướng quân cấp cao của quân đội rất vui, thế nên nhất định phải thưởng cho ngươi.” Tướng quân Phục Tinh Lan giải thích.
“Đó là gì vậy?” Vương Đằng và đám người tướng quân Phục Tinh Lan cũng không còn xa lạ, trực tiếp hỏi.
“Cấp bậc của ngươi bây giờ không thích hợp để tăng lên nữa, thế nên chủ yếu là phần thưởng tài nguyên thôi.” Tướng quân Phục Tinh Lan giải thích thêm: “Quân đội quyết định trao cho ngươi quyền hạn cấp Trung tướng, cho phép ngươi mua sắm tài nguyên cần thiết trong mạng lưới hậu cần của quân đội, hơn nữa còn được hưởng ưu đãi theo cấp Trung tướng. Mặt khác thưởng cho ngươi số điểm cống hiến rất lớn, có thể dùng để mua sắm.”
“Thật tốt quá.” Vương Đằng mừng rỡ, quyền hạn cấp Trung tướng, dù chỉ là quyền hạn nhưng tới cấp Trung tướng đã là một cấp độ khác, thực sự quá tốt rồi.