Sau khi đã sắp xếp xong xuôi, Trang Trạch Vĩ cũng biết Vương Đằng chắc hẳn có rất nhiều điều muốn nói với đám người Võ Hành Vân, bèn thức thời mà chuẩn bị mang người cáo từ rời đi.
“Được, những việc về lãnh địa tiếp theo, ta sẽ tìm các ngươi sau.” Vương Đằng gật đầu, nói.
“Vâng!” Trang Trạch Vĩ vội vàng đáp lại một tiếng, sau đó lại nói: “Phải rồi, chúng ta đã chuẩn bị tiệc rượu buổi tối, đón gió tẩy trần cho ngươi, ngươi xem…”
“Các ngươi quá khách khí rồi.” Vương Đằng cười dùng tay chỉ chỉ bọn họ, cân nhắc một chút, cuối cùng gật đầu giữa ánh mắt mong đợi của đám người Trang Trạch Vĩ: “Thôi được, ta sẽ tham dự.”
Những người này đều là lãnh đạo cấp cao của các gia tộc lớn tại hành tinh Ngọc Minh, thế lực rắc rối phức tạp. Vương Đằng vẫn có chỗ cần dùng đến bọn họ, cho nên cũng không ngại tiếp nhận thiện chí và sự nịnh hót của bọn họ.
Thỉnh thoảng nhận ý tốt của cấp dưới, cũng là một cách để thân cận bọn họ, sẽ làm cho bọn họ yên tâm không ít.
Bằng không nếu không cho bọn họ bất cứ một cơ hội nịnh bợ nào, e rằng tâm lý của những người này không biết sẽ nghĩ ngợi lung tung cái gì nữa.
“Vậy chúng ta cung kính chờ đợi tôn giá của Bá tước.” Trang Trạch Vĩ nhẹ nhàng thở ra, sau đó dẫn người rời khỏi trang viên.
Sau khi đẩy những người này đi, Vương Đằng mới có thời gian nhìn về phía đám người Võ Hành Vân.
“Các vị đều không nhận ra ta sao, sao mà một câu cũng không nói được.” Hắn không khỏi cười nói.
“Ngươi thay đổi quá nhiều, khiến chúng ta có chút không dám nhận.” Hàn lão thổn thức nói.
“Cho dù có thay đổi lớn đi nữa, ta cũng vẫn là ta.” Vương Đằng cười nói: “Mọi người đều là người một nhà, đừng quá xa lạ.”
“Đúng rồi, Lâm Sơ Hàm, Đàm Đài Tuyền các nàng thì sao, sao lại không thấy đâu?”
“Lâm Sơ Hàm gia nhập vào một đoàn lính đánh thuê, đúng lúc đi ra ngoài làm nhiệm vụ. Lúc trước Đàm Đài Tuyền một mình ra ngoài rèn luyện, bây giờ cũng không biết nàng đang ở đâu?” Võ Hành Vân nói.
Vương Đằng gật đầu, mặc dù hắn để lại một phân thân bên cạnh Lâm Sơ Hàm, nhưng phân thân kia luôn ở trạng thái im hơi lặng tiếng, trừ khi gặp nguy hiểm, mới được kích hoạt, cho nên bình thường hắn cũng không cảm nhận được tình hình của Lâm Sơ Hàm.
Còn về Đàm Đài Tuyền, ngược lại hắn không lo lắng như vậy. Đối phương là võ giả trải qua thời kỳ khó khăn nhất của Địa tinh, người bình thường tuyệt đối không thể so sánh được.
Sau khi mọi người hàn huyên vài câu, cuối cùng cũng tìm về được cảm giác quen thuộc, bầu không khí được xoa dịu không ít, nói nói cười cười.
“Thật không ngờ ngươi có thể giành được hạng nhất trong cuộc chiến thiên tài tranh bá, Địa tinh chúng ta chỉ vừa mới bước vào vũ trụ rộng lớn này, lại xuất hiện một thiên kiêu như ngươi, thật không thể tưởng tượng nổi, giống như đang nằm mơ vậy.” Hồng Soái tên là Hồng Thiên Thạch, lúc này không khỏi xúc động nói.
“Đúng đó, chúng ta vốn cho rằng ngươi có thể tiến vào trước top 1000 đã rất tốt rồi, kết quả ngươi vậy mà lại đánh bại tất cả các võ giả thiên tài, giành được hạng nhất, còn leo lên Tinh bảng, chúng ta vẫn xem thường thiên phú của ngươi rồi.” Võ Hành Vân không nhịn được lắc đầu nói.
“Ha ha ha, trước đây ở Đông Hải ta đã thấy hắn không đơn giản, lúc đó hắn mới có thực lực gì chứ, dám chống chọi chính diện với con Cự Viên Phong Bạo vô cùng khủng khiếp kia.” Hàn lão bật cười, cảm thấy mình tuệ nhãn thức châu.
“Ngươi thôi đi, ta nghe nói ban đầu ngươi chiến đấu với con cự viên Phong Bạo kia, xém chút nữa bị đánh cho tè ra quần, còn có tâm tư chú ý đến Vương Đằng sao.” Hồng Thiên Thạch vạch trần khuyết điểm nói.
“Mẹ, đây là vu khống, lão tử vì Đông Hải mà suýt nữa đến mạng sống cũng không còn, là ai bịa đặt tin đồn của ta, vậy mà dám nói ta bị đánh tè ra quần.” Hàn lão tức giận nói.
“Ha ha ha…” Mọi người không nhịn được cười lớn.
“Vương Đằng, lần này ngươi giành được thành tựu như thế này, tình huống của người Địa tinh chúng ta trong vũ trụ, thực sự sẽ tốt hơn rất nhiều.” Võ Hành Vân đột nhiên nghiêm mặt nói: “Ta muốn thay mặt mọi người ở Địa tinh, cảm ơn ngươi!”
Nói xong, hắn lại tiến về phía Vương Đằng, trịnh trọng cúi đầu.
“Không cần phải như thế!” Vương Đằng vội vàng đỡ lấy hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói: “Đừng cảm ơn ta, các ngươi nói như vậy là coi ta như người ngoài, ta cũng là người Địa tinh, đương nhiên hy vọng Địa tinh ngày càng tốt hơn.”
Trong phòng khách, Vương Đằng và đám người Võ Hành Vân nói chuyện rất lâu, tìm hiểu tình hình gần đây của bọn họ.
Đồng thời cũng tìm hiểu tình hình tu luyện của võ giả Địa tinh.
“Ngươi yên tâm đi, lần trước sau khi ngươi đi, chúng ta lại lục tục sắp xếp mấy nhóm võ giả thiên phú không tệ vào vũ trụ, bọn họ trưởng thành rất nhanh, chắc không lâu nữa sẽ có thể tăng đến cấp Hành Tinh.” Võ Hành Vân nói.
“Còn về võ giả thế hệ trước thì đã đạt đến cấp Hành Tinh từ lâu rồi, người của chúng ta cũng không còn căng thẳng như vậy nữa.”
“Có lúc dùng người của mình vẫn yên tâm hơn.” Vương Đằng gật đầu.
“Đúng vậy.” Đám người Võ Hành Vân gật đầu như đồng ý.
Bọn họ không giống Vương Đằng. Vương Đằng có thân phận, có địa vị, thực lực thiên phú đều rất mạnh, có thể trấn áp được người khác, nhưng bọn họ thì không được.
Cho bọn họ một võ giả cấp Hằng Tinh, bọn họ cũng chưa chắc có thể trấn áp được!
Cho nên chỉ có võ giả xuất thân ở Địa tinh mới có thể cùng một lòng với bọn họ, rất nhiều chuyện cũng mới có thể chấp hành thuận lợi.
“Võ giả thế hệ trẻ chắc cũng trưởng thành không tệ, có bao nhiêu người đột phá cấp Hành Tinh rồi?” Vương Đằng lại hỏi.
“Nhóm Cơ Tu Minh, Hàn Chú đều đột phá đến cấp Hành Tinh rồi, tổng cộng có mười hai người.” Võ Hành Vân nói.
“Mười hai người, cũng không ít rồi. Thiên phú của bọn họ không kém hơn những thiên tài vũ trụ kia là bao, chỉ cần thời gian trưởng thành thôi.” Vương Đằng cười nói.
“Lời này là thật sao?” Mắt Hồng Thiên Thạch sáng lên.
“Tất nhiên rồi, ta từng giao đấu với bọn họ, rất rõ về bọn họ.” Vương Đằng gật đầu.