Mắt Vương Đằng lóe lên, trong bàn tay bên kia phát động nguyên lực hệ Hỏa, nhưng hắn do dự không biết có nên rót nguyên lực hệ Hỏa vào không, bởi vì rõ ràng hệ Hỏa và hệ Băng sẽ khắc chế nhau, thêm vào chỉ sợ sẽ lại bị nổ.
Nhưng sau khi chần chừ một lúc thì hắn vẫn cắn răng kiên định với suy nghĩ của mình.
Hệ Hỏa là một loại nguyên lực có lực công kích rất mạnh, hơn nữa tiếp theo hắn muốn sử dụng dị hỏa thiên địa nên đây là một loại sức mạnh không thể loại trừ.
Nguyên lực hệ Hỏa trên tay trái từ từ lại gần cơn bão trên tay phải, Vương Đằng thật sự có hơi căng thẳng.
Ngay sau đó, nguyên lực hệ Hỏa được dung hợp hoàn toàn vào bên trong cơn bão.
“Uỳnh!”
Một tiếng nổ đột ngột vang lên, sắc mặt Vương Đằng khẽ biến, không chút nghĩ ngợi ném cơn bão trong tay ra ngoài, bản thân cũng lập tức rời khỏi phòng tu luyện, trở tay đóng sầm cửa lại, trơn tru không một động tác thừa.
Bên trong phòng tu luyện truyền ra đợt rung chấn mãnh liệt, mất một lúc lâu vẫn chưa tiêu tan.
Cho dù chỉ là một cơn bão phiên bản siêu bé nhưng khi được gia tăng bốn năm loại sức mạnh thì cũng xảy ra thay đổi nào đó, uy lực vô cùng khủng khiếp.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện sau lưng Vương Đằng, tò mò nhìn vào cánh cửa phòng tu luyện: “Ngươi đang làm gì đấy?”
“Thầy Tư Không!” Vương Đằng giật nảy mình, xoay người nhìn Tư Không Đệ Nhị bất thình lình xuất hiện. Hắn không ngờ mình tu luyện chiến kỹ lại thu hút cả vị giáo sư này, không khỏi ngượng ngùng nói: “Không có gì, chỉ là đang thử một chiến kỹ tự nghĩ ra thôi ạ!”
“Chính là một chiêu đánh bại Đế tử của đế quốc Đại Càn trong cuộc chiến thiên tài tranh bá đó hở?” Tư Không Đệ Nhị nghĩ đến điều gì đó.
“Dạ đúng.” Vương Đằng không giấu giếm mà gật đầu nói.
“Chiêu đó mạnh phết đấy!” Tư Không Đệ Nhị tỏ ra kinh ngạc, đánh giá Vương Đằng rồi nói: “Không ngờ do ngươi sáng tạo ra.”
“May mắn thôi ạ.” Vương Đằng khiêm tốn nói.
“Chiêu đó của ngươi dung hợp lực không gian, ngươi có thiên phú không gian à?” Tư Không Đệ Nhị vuốt cằm hỏi.
“Vâng.” Vương Đằng gật đầu.
“Thiên phú không gian à, quả là một thiên phú đặc biệt hiếm thấy. Cho dù ở trong bảy đại học viện tinh không, e là cũng chỉ có một số người có thiên phú đặc biệt có thể sánh bằng ngươi.” Tư Không Đệ Nhị xúc động nói.
“Thưa thầy trong bảy đại học viện tinh không, có nhiều người có thiên phú đặc biệt lắm ạ?” Mắt Vương Đằng sáng lên.
“...” Tư Không Đệ Nhị nhìn hắn, nghi ngờ nói: “Sao ta cảm thấy biểu cảm của ngươi có gì đó là lạ.”
“Ngươi nhìn nhầm đó.” Vương Đằng nghiêm nghị nói.
“Vậy hở?” Tư Không Đệ Nhị nhìn Vương Đằng bằng ánh mắt đầy sâu xa.
“Chắc chắn là ngươi nhìn nhầm rồi.” Vương Đằng nói.
“Trong bảy đại học viện tinh không quả là có không ít thiên tài có thiên phú dị bẩm, thực lực của họ rất mạnh, ngươi mới gia nhập học viện, tốt nhất là đừng khiêu khích họ.” Tư Không Đệ Nhị không xoắn xuýt vấn đề này, thản nhiên nói.
“Ngon rồi!” Vương Đằng mừng vui khôn xiết.
“Ngươi nói gì cơ?” Tư Không Đệ Nhị cho rằng mình nghe nhầm.
Ngon rồi?
Học viên mới chân ướt chân ráo vào học viện tinh không nghe thấy chuyện như thế chẳng lẽ không phải nên thấp thỏm đôi chút hay sao?
Vì sao trông Vương Đằng lại phấn khích đến vậy?
“Ý ta là có nhiều thiên tài như vậy, học viên tinh không quả là rất thú vị.” Vương Đằng nói.
“Ngươi cũng thú vị lắm, lâu lắm rồi ta chưa thấy học viên nào như ngươi.” Tư Không Đệ Nhị không khỏi mỉm cười.
“Thưa thầy, nếu không còn việc gì nữa thì ta tiếp tục tu luyện đây.” Vương Đằng nói.
“Ừ đi đi!” Tư Không Đệ Nhị phất tay.
Vương Đằng không nhiều lời, lập tức quay về phòng tu luyện, tiếp tục mở rộng việc dung nhập chiến kỹ phong bạo của mình.
Tư Không Đệ Nhị đứng bên ngoài, cảm nhận được nguyên lực dao động phát ra từ bên trong phòng tu luyện thì ánh mắt lóe sáng lên.
Thậm chí hắn khá chờ mong một chiêu mà Vương Đằng tự sáng tạo nên này.
Bên trong phòng tu luyện, mắt Vương Đằng sáng lên, hắn suy nghĩ một lúc rồi tiếp tiệp thử, đầu tiên là dung nhập lực Lôi Đình vào trong bão không gian.
Sau đó bên tay trái xuất hiện lực băng tuyết và lực hỏa diễm, hai luồng sức mạnh này dây dưa lẫn nhau rồi từ hòa vào nhau bằng một thế cân bằng.
Nhiều loại nguyên lực bên trong cơ thể Vương Đằng luôn ở trong trạng thái cân bằng nên hắn rất tâm đắc vào lần này.
Quá trình này rõ ràng đơn giản hơn việc dung nhập vào trong cơn bão rất nhiều lúc trước, bởi vì không có sự quấy nhiễu của sức mạnh khác.
Sau khi lực băng tuyết và lực hỏa diễm hòa vào làm một, Vương Đằng không vội vã dung nhập chúng vào bên trong cơn bão.
Hắn muốn dung hợp nhiều hơn nữa.
Kế tiếp là nguyên lực hệ Thủy.
Chẳng qua khi hắn rót nguyên lực hệ Thủy vào thì lực hệ Băng và lực hỏa diễm lập tức bạo động rồi nổ đùng ngay lập tức.
Lại thất bại!
Vương Đằng buộc lòng phải dừng lại để suy nghĩ. Muốn dung hợp các loại phong bạo chỉ bằng vũ lực là không đủ, cần phải vừa thử nghiệm vừa suy ngẫm để tìm ra những vấn đề có thể xảy ra.
Bằng không sẽ chỉ rước lấy thất bại.
“Không đúng, có lẽ suy nghĩ của mình sai ngay từ đầu rồi!” Một lát sau, Vương Đằng giật mình, hắn biết mình sai ở đâu rồi.
Trong mắt hắn lóe lên ánh sáng. Lúc này, hắn hủy đi bão không gian trên tay phải, sau đó nguyên lực Ngũ hành trào ra, hình thành nên một quả cầu năng lượng ngũ hành cân bằng trên tay hắn.
Lực ngũ hành vốn đã tương sinh tương khắc nhau!
Vậy nên khi Vương Đằng dung hợp đồng thời năm loại nguyên lực này, chúng không hề xuất hiện dấu hiệu bạo động, mà tự tìm một thế cân bằng để vận động không ngừng nghỉ.
“Tuyệt quá!”
Vương Đằng không khỏi nói thầm một câu trong lòng. Ánh mắt hắn chớp lên, nguyên lực Ngũ hành hóa thành một đóa hoa sen ngũ sắc, năm loại nguyên lực chính là một đóa hoa sen.
Mà ở chính giữa, một phần thân vàng được tạo nên từ niệm lực tinh thần duy trì thế cân bằng của đóa sen ngũ sắc.
Khi thi triển bão không gian, mình sẽ tự vận động niệm lực tinh thần.
Lúc này để duy trì thế cân bằng của nguyên lực Ngũ hành cũng cần niệm lực tinh thần, đây là liên kết để Vương Đằng tạo ra nguyên lực Ngũ hành.