“Ngươi hiểu cái gì, ta đang chỉ rõ phương hướng cuộc đời cho nó, sau này theo ta mới là ăn ngon uống đã.” Vương Đằng rất tự tin nói. “Thứ như lôi kiếp thiên địa này người khác không cung cấp nổi, nhưng ta có thể.”
“Ngươi nói rất có lý.” Viên Cổn Cổn nói.
“Mau tới, mau tới đây.” Vương Đằng không ngừng vẫy gọi Lôi Linh.
Nhưng Lôi Linh cũng không ngốc. Mặc dù sức hấp dẫn của lôi kiếp thiên địa đối với nó không gì sánh bằng, nhưng nó cũng biết nếu đồng ý Vương Đằng, thì chắc sẽ không còn tự do.
Nó rất muốn nuốt lôi kiếp thiên địa trong tay Vương Đằng, nhưng lại không muốn mất tự do, vô cùng rối rắm, ở đó quay vòng vòng.
“Linh trí của Lôi Linh này đúng là không thấp.” Tư Không Đệ Nhị cảm thán, trong lòng càng ngưỡng mộ hơn.
Vương Đằng cũng rất vui mừng, linh trí càng cao, chứng tỏ vật nhỏ này càng có tác dụng, đối với hắn là chuyện tốt.
Nhưng tiếp tục dây dưa như vậy còn không biết phải đợi đến khi nào mới có thể thu phục được, thế là hắn quyết định hù dọa Lôi Linh.
“Vật nhỏ, nếu ngươi không đồng ý, thì ta sẽ thiêu chết ngươi.” Vương Đằng hiện ra dáng vẻ dữ tợn, tay to nắm lại, lồng hỏa diễm bắt đầu thu nhỏ.
“Chi chi!” Lôi Linh lập tức cứng đờ, phát ra một âm thanh đáng thương.
Vương Đằng vẫn tỉnh bơ, không ngừng thu nhỏ lồng hỏa diễm, Lôi Linh cuối cùng cũng thỏa hiệp, giống như héo đi, từ từ nhích đến trước ngón tay của Vương Đằng.
“Rất tốt!” Trong lòng Vương Đằng vui vẻ. “Bây giờ ta phải gieo ấn ký linh hồn cho ngươi, ngươi đừng chống cự.”
“Chi chi!” Không ngờ Lôi Linh lại gật lên xuống.
Vương Đằng không nói nhảm nữa, ấn đường tỏa sáng, hình thành một ấn ký màu vàng, từ từ bay về phía Lôi Linh.
Quả nhiên nó không chống cự, ấn ký màu vàng rất dễ dàng tiến vào trong người của nó.
Không lâu sau, Vương Đằng đã cảm nhận được một thể linh hồn nhỏ bé, bơ vơ và đáng thương, trong lòng lập tức vui vẻ, hắn biết đây là thành công rồi, hai bên đã xây dựng liên kết.
Lồng hỏa diễm lập tức được Vương Đằng tán đi.
Lôi Linh bay ra ngoài, rơi trên bàn tay hắn giơ ra.
Vương Đằng đưa ngón tay quấn lôi kiếp thiên địa kia tới trước mặt Lôi Linh.
“Chi chi!” Lôi Linh kêu lên giống như hoan hô, rồi lập tức bao bọc lấy lôi kiếp thiên địa kia, cứ như đã bị nó nuốt chửng rồi vậy.
“Nếu ta không tận mắt thấy quả trình thu phục này của ngươi, thì gần như không dám tin.” Tư Không Đệ Nhị cảm thán nói.
“May mắn, may mắn thôi.” Vương Đằng cười he he.
“Cái đó của ngươi là lôi kiếp thiên địa đúng chứ?” Tư Không Đệ Nhị hỏi.
“Lôi kiếp thiên địa gì cơ? Đó chỉ là lực Lôi Đình bình thường.” Vương Đằng giả ngu nói.
Tư Không Đệ Nhị “ha ha” rồi cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ nói: “Nếu ngươi đã có thứ này, về sau đút cho Lôi Linh ăn nhiều vào, có thể giúp nó sớm trưởng thành.”
“Ta biết rồi.” Vương Đằng gật đầu.
“Được rồi, chúng ta cũng nên rời khỏi nơi này thôi.” Tư Không Đệ Nhị vẫy tay, lắc đầu thương tiếc, đi vào trong khoang thuyền.
Chiến thuyền cổ xưa rời khỏi vành đai hư không chảy loạn, tiến vào một tinh không khác.
Đám ngươi Vương Đằng đã hoàn toàn rời khỏi cương vực Lưu Quang của đế quốc Đại Càn, tiến vào cương vực khác.
Nhưng trên thực tế cũng không khác quá nhiều, vì trước mắt cũng là một tinh không thôi, lạnh lẽo cô đơn trôi nổi trong vô số tinh thể.
Nhưng đối với Vương Đằng, tiến vào vành đai hư không chảy loạn coi như là một trải nghiệm cực kỳ mới lạ.
Thậm chí hắn còn có được một lợi ích to lớn và một lời hứa của Tư Không Đệ Nhị.
Nghĩ đến vẻ mặt buồn bực lúc Tư Không Đệ Nhị rời đi, Vương Đằng rất muốn cười.
Sau khi rời khỏi vành đai hư không chảy loạn, chiến thuyền lại tiến vào Ám Vũ Trụ, bắt đầu di chuyển cực nhanh.
…
Trong phòng tu luyện của chiến thuyền.
Vương Đằng khoanh chân ngồi xếp bằng trên mặt đất, đang nghiên cứu Lôi Linh vừa mới thu phục!
Viên Cổn Cổn cũng hiện ra, cũng tò mò đánh giá Lôi Linh, vừa nãy nó đã muốn ra rồi, chỉ ngại Tư Không Đệ Nhị có mặt ở đó, nên mới đợi đến bây giờ.
“Lôi Linh này mới sinh ra không lâu, thực lực bây giờ cũng chỉ tương đương với cấp Hằng Tinh.” Viên Cổn Cổn nói.
“Mạnh hơn chút nữa, ta sợ là không bắt nổi nó rồi.” Vương Đằng lắc đầu, nói: “Hơn nữa cũng không thể chỉ dùng một tia lôi kiếp thiên địa đã câu được.”
“Ha ha ha, cũng đúng, vận may này của ngươi đúng là hết sảy. Một tia lôi kiếp thiên địa đổi một Lôi Linh, đúng là lời to rồi.” Viên Cổn Cổn cười to nói.
“Nhưng sau này phải dùng nhiều lôi kiếp thiên địa hơn để nuôi nó, vật nhỏ này là nhà giàu ăn lôi nha.” Vương Đằng rất bùi ngủi.
Trong tay của hắn lại xuất hiện một tia lôi kiếp thiên địa, nhưng vừa xuất hiện đã bị Lôi Linh nuốt chửng, tốc độ nhanh không thể tin nổi.
Đây đã là tia lôi kiếp thiên địa thứ chín hắn cho Lôi Linh ăn rồi!
Lôi Linh ăn vô cùng vui vẻ, Vương Đằng lại hơi khổ sở.
Khó khăn lắm mới tích được chút lôi kiếp thiên địa, đã bị Lôi Linh ăn không ít, tiếp tục như vậy thì không bao lâu nữa lôi kiếp thiên địa của hắn không đủ dùng rồi.
“Chi chi!” Lôi Linh rất vui mừng, vang lên tiếng thích thú.
Chủ nhân trước mặt này không lừa nó!
Đi theo hắn đúng là có rất nhiều đồ ngon.
“Đồ tham ăn nhà ngươi!” Vương Đằng gập ngón tay búng nó.
Lôi Linh lập tức lắc tới lắc lui giống như thạch vậy.
“Chi chi!” Lôi Linh phát ra một tiếng ấm ức, nhưng nó không sợ Vương Đằng, lập tức ghé tới cạnh tay hắn dụi dụi, trông vô cùng thân thiết.
“Hây, còn biết làm nũng.” Vương Đằng dở khóc dở cười.
“Linh trí của Lôi Linh quả nhiên rất cao.” Viên Cổn Cổn rất ngạc nhiên, nói.
“So với ngươi thì thế nào?” Vương Đằng hỏi.
“Xéo đi, ta sẽ không làm nũng.” Sắc mặt Viên Cổn Cổn chợt đen.
“…” Vương Đằng sững sờ, không khỏi cười to. “Ha ha ha, ai cần ngươi làm nũng, ngươi làm nũng ta còn không muốn xem. Ta hỏi là linh trí.”
“Cút, cút, cút.” Viên Cổn Cổn cũng biết mình nhầm lẫn to rồi, sắc mặt đen thui, nhưng vẫn nói: “Trưởng thành thêm một thời gian nữa, mặt linh chí chắc có thể sánh ngang với ta. Nhưng chắc chắn nó không lợi hại bằng ta, ta là sinh mệnh trí năng, có thể làm rất nhiều chuyện nó không làm được.”