Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2180 - Chương 2180. Bảy Đại Học Viện Tinh Không, Đã Đến!

Chương 2180. Bảy đại học viện tinh không, đã đến!
Chương 2180. Bảy đại học viện tinh không, đã đến!

Những người khác cũng đoán chừng là Tư Không Đệ Nhị sẽ không lấy ra, tất cả đều ra sức khinh bỉ hắn một hồi.

“Nói cả buổi rồi, vậy Vương Đằng kia rốt cuộc câu được thứ gì?” Một cường giả cấp Bất Hủ toàn thân mọc vảy tím hỏi.

“Đúng vậy, hắn câu được cái gì thế, thế mà còn quý hiếm hơn cả bốn con cá Đỏ Dạ Vảy Bạc của ngươi!” Những người khác đều thấy tò mò, thay nhau dò hỏi.

“Là một Lôi Linh!” Tư Không Đệ Nhị cũng không tiếp tục thừa nước đục thả câu, nói thẳng.

“Lôi Linh!!!”

Cho dù bọn họ là cường giả cấp Bất Hủ, nghe thấy loại sinh vật do trời đất tạo nên như Lôi Linh này, cũng lại không nhịn được cảm thấy khiếp sợ.

“Ngươi không nói đùa đấy chứ?” Thù Trừ nhíu mày nhìn Tư Không Đệ Nhị.

“Nếu các ngươi không tin, vậy gọi hắn đến hỏi, chẳng phải sẽ biết.” Tư Không Đệ Nhị nói.

“Được, ngươi gọi hắn lên đây, những lão già như chúng ta cũng muốn nhìn Lôi Linh trông thế nào nữa đấy.” Cảnh Trực Chân nói.

Tư Không Đệ Nhị không nói thêm gì, trực tiếp gọi xuống phía dưới: “Vương Đằng, ngươi lên đây một lúc.”

Vương Đằng đang tán gẫu cùng mọi người, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của Tư Không đệ Nhị thì không khỏi sững sờ, ngẩng đầu nhìn sang.

Những người khác cũng ngạc nhiên không thôi, nhìn về phía mấy vị giáo sư, rồi lại nhìn về phía Vương Đằng.

Nhìn dáng vẻ này, hình như mấy vị giáo sư cấp Bất Hủ có việc tìm Vương Đằng.

Khuôn mặt không ít người lộ vẻ hâm mộ. Thiên tài leo lên Tinh bảng đúng là khó lường mà, ngay cả giáo sư cấp Bất Hủ cũng chú ý tới hắn như vậy.

“Ta đi lên xem một chút.” Vương Đằng nói một câu với đám người Nhị hoàng tử, rồi bay lên tầng trên của boong tàu.

“Các ngươi nói xem, giáo sư gọi Vương Đằng lên làm gì?” Cơ Hạo Thần nhịn không được mà hỏi.

“Ai mà biết, có lẽ là muốn nhìn thấy thiên kiêu leo lên Tinh bảng là hắn đi.” Nhị hoàng tử Vũ Nguyên Duệ nói.

Vương Đằng đi vào tầng trên boong tàu.

Một đám cường giả cấp Bất Hủ đang quan sát hắn, không khỏi làm hắn nhảy dựng trong lòng, bắt đầu thấy hơi căng thẳng.

Chỉ khi tiếp xúc gần, hắn mới có thể cảm nhận được áp lực mà nhóm người cấp Bất Hủ này mang đến, mặc dù đám bọn họ cũng chưa lộ ra chút khí thế nào.

Thế nhưng loại chênh lệch cảnh giới sinh mệnh này, vẫn sẽ khiến cho người ta thấy không thoải mái.

“Vương Đằng, mang Lôi Linh ngươi câu được trước đó ra cho mấy vị giáo sư xem.” Lúc này, Tư Không Đệ Nhị nói thẳng.

Vương Đằng hơi sửng sốt, cạn lời liếc nhìn Tư Không Đệ Nhị, đây là đang mang Lôi Linh của hắn ra để làm màu sao?

Một giáo sư mà lại làm loại chuyện này, da mặt cũng đủ dày nha!

Nhưng nếu đối phương đã mở miệng, hơn nữa lại có nhiều giáo sư cấp Bất Hủ đang nhìn như vậy, hắn cũng chỉ có thể thả Lôi Linh ra.

“Chi chi!”

Lôi Linh giống như một cục bột xuất hiện trước mặt mọi người.

Nó còn chưa biết có chuyện gì xảy ra, còn tưởng rằng được ăn rồi, vui vẻ “Chi chi” một tiếng, chuẩn bị ngẩng đầu để ăn.

Nhưng mà chẳng có gì cả, chỉ có một đống ánh mắt như lang như hổ đang nhìn.

Những giáo sư cấp Bất Diệt này tất cả đều nhìn Lôi Linh với đôi mắt phát sáng, cứ như nhìn thấy bảo bối gì đó.

“Chi chi!”

Bị một đám cấp Bất Hủ nhìn chằm chằm vào, Lôi Linh lập tức càng thêm hoảng sợ, nhảy thẳng lên đầu Vương Đằng, sợ tới mức run rẩy.

Lúc trước khi nó bị Vương Đằng câu ra, chính vì bị Tư Không Đệ Nhị dọa sợ, cho nên mới không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bây giờ lại có nhiều cường giả cấp Bất Hủ nhìn chằm chằm nó như vậy, loại cảm giác này càng miễn bàn đáng sợ tới mức nào.

“Ha ha ha, vật nhỏ này bị các ngươi dọa sợ rồi.” Tư Không Đệ Nhị nhịn không được cười to.

Vương Đằng cạn lời, Lôi Linh này đi chỗ nào không đi, lại bám ở trên đầu của hắn là chuyện gì đây, cảm giác như trên đầu thừa ra một cái mũ vậy.

Vỗ về một hồi, Lôi Linh mới hiểu là không có nguy hiểm, thành thành thật thật bay xuống dưới, đậu trên bàn tay Vương Đằng.

“Quả nhiên là Lôi Linh, trong cơ thể ẩn chứa lực lôi điện rất mạnh!” Thù Trừ sợ hãi than: “Hơn nữa linh trí còn không thấp!”

“Là một Lôi Linh mới sinh, đây quả thật là câu được đấy ư?” Cảnh Trực Chân có hơi khó mà tin hỏi.

“Đúng là câu được từ trong hư không chảy loạn đấy, thầy Tư Không muốn so đấu với ta, kết quả ta cũng không ngờ là lại câu ra một Lôi Linh, cũng là may mắn.” Vương Đằng xấu hổ nói.

Nhưng lúc vào trong tai đám người đang nghe, chuyện lại không phải như vậy.

CMN tên nhóc này cũng là một đứa khiêm tốn giả tạo mà!

Khó trách một thiên kiêu leo lên Tinh bảng mà lại bị Tư Không Đệ Nhị vớt về tay, đây có coi như là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã không?

“Ngươi cũng thật may mắn đấy, cho tới giờ ta còn chưa từng thấy có người có thể câu được thể sinh mệnh tinh linh được trời đất tạo nên như Lôi Linh này từ trong hư không chảy loạn đâu.” Cảnh Trực Chân lắc đầu cảm thán.

Những người khác cũng cảm thán không thôi, ánh mắt nhìn về Vương Đằng hơi khác đi.

Xem ra thiên kiêu có thể leo lên Tinh bảng, quả nhiên có chỗ phi thường.

Trong ánh mắt của Vương Đằng, hắn có thể câu được Lôi Linh, là bởi vì bản thân hắn có lôi kiếp thiên địa, mà lôi kiếp thiên địa là đạt được thông qua hệ thống daddy, vì vậy tất cả đều quy về hệ thống daddy.

Nhưng trong mắt một số cấp Bất Hủ ở đây, đây lại là tượng trưng cho khí vận lâu dài.

Người có được loại khí vận này, thông thường có thể đi xa hơn.

Hiện giờ bọn họ cảm thấy Vương Đằng rất có thể chính là người như vậy, nên thái độ đối với Vương đằng cũng tốt hơn vài phần.

Một thiên kiêu có khí vận lâu dài, tương lai thật không thể đong đếm được, bọn họ cũng không ngại kết một mối thiện duyên từ bây giờ.

Đương nhiên cũng chỉ đến thế thôi, cường giả cấp Bất Hủ còn không đến mức phải vội vã đi nịnh bợ một võ giả tuổi còn trẻ.

Vẫn là câu nói đó, thiên kiêu cũng chỉ là thiên kiêu, còn chưa trưởng thành, thì vẫn chưa là gì cả.

Nếu Vương Đằng biết suy nghĩ trong lòng bọn họ, đoán chừng sẽ trực tiếp cười ra tiếng.

Hết chương 2180.
Bình Luận (0)
Comment