“Khá thú vị đó!” Vương Đằng không khỏi cười trong lòng, ánh mắt quét qua, mở ra ‘Thể không gian’, từng luồng lực không gian khuếch tán ra từ trên người hắn, tìm kiếm con Hỗn Độn thú sử dụng năng lực không gian kia.
Nhưng, cho dù hắn cảm nhận như nào, lại vẫn không thể tìm thấy sự tồn tại của Hỗn Độn thú kia.
Điều này làm cho hắn không khỏi nhíu mày
Loại tình huống này vẫn là lần đầu tiên xuất hiện, thế mà lại có thứ có thể trốn khỏi sự dò xét của hắn.
Vương Đằng thậm chí còn dùng hết mức lực lượng tinh thần, hơn nữa còn mở ra ‘Đôi mắt Chân Thị’, lại vẫn không cách nào tìm thấy đối phương như cũ.
“Các ngươi đều cẩn thận chút, đây là một con Hỗn Độn thú nắm giữ lực lượng pháp tắc căn nguyên không gian, rất khó giải quyết.” Gương mặt Vương Đằng xuất hiện đôi nét nghiêm túc, hắn nói với Tiểu Bạch và Elizabeth.
Tiểu Bạch và Elizabeth nghe vậy, cũng đều càng thêm nghiêm trọng lên.
Bọn họ cũng vừa nhìn thấy lúc Hỗn Độn thú kia đánh lén, cũng biết rõ đối phương rất khó đối phó, lúc này nghe Vương Đằng nhắc nhở, thì càng không dám lơ là.
Nhưng phàm là tồn tại nắm giữ lực không gian, sẽ không phải phường lương thiện.
Lực không gian là một trong những loại lực lượng thần bí nhất vũ trụ, nó có lực lượng khó lường, chỉ hơi chút vô ý, khả năng sẽ lầm lạc.
Đối với tinh thú hoặc võ giả bình thường, càng là như vậy.
Phần lớn võ giả, chỉ khi đạt đến cấp Vực Chủ, mới có thể sờ tới lĩnh vực không gian, đối mặt với tồn tại có năng lực nắm giữ không gian, hiển nhiên sẽ ở thế yếu.
Nói thì rất dài dòng, trên thực tế cũng chỉ mới có một lát ngắn ngủn.
Hỗn Độn thú phía sau lại đánh tới lần nữa, vây công Vương Đằng, Tiểu Bạch, Elizabeth.
Vương Đằng vừa đánh giết Hỗn Độn thú, vừa chú ý động tĩnh xung quanh, không dám có chút lơi lỏng.
Xoạt!
Đột nhiên, trong hỗn loạn, hắn lại cảm nhận được dao động không gian một lần nữa, truyền đến từ bên trái.
Lần này hắn đã có chuẩn bị, cả người hóa thành một dải sáng, có điều chỉ hơi lóe lên, tránh qua đòn công kích.
Một lần nữa không gian lại bị xé ra một khe nứt.
Vô hình vô chất, nhìn không thấy, sờ không được, nhưng quả thật có một đòn công kích đã đánh ra, cắt không gian ra, khiến cho vết nứt này xuất hiện.
Vương Đằng thuận theo dao động không gian xuất hiện ở chỗ cách hơn 500 mét bên trái, nhưng vẫn muộn mất rồi, khi tới hắn chỉ kịp bắt được một mảnh tàn ảnh màu đen, đối phương đã sớm bỏ chạy, biến mất lần nữa.
Nhưng hắn cũng lại không nóng vội, sắc mặt bình thản, dạo bước trong hư không, tiếp tục săn giết tinh thú, tựa như vốn chẳng để đòn đánh lén vừa rồi vào trong lòng, càng không thèm để ý đến con Hỗn Độn thú đang âm thầm ẩn núp.
Hắn tin rằng chỉ cần hắn còn ở chỗ này, con Hỗn Độn thú kia sớm muộn cũng phải hiện thân, cũng không sớm thì muộn cũng là vật trong tay hắn.
“Chủ nhân, ta thấy được, hình như là một con Hỗn Độn thú có hình dáng giống cá, phương thức tấn công của nó chính là dùng thân thể của mình!” thanh âm của Elizabeth đột nhiên truyền vào trong tai Vương Đằng.
Nàng là tồn tại cấp Giới Chủ, cũng có điều nắm giữ với lực không gian.
Vừa rồi nàng vẫn đang để ý xung quanh, lúc cái bóng đó xuất hiện, nàng không động thủ, mà chọn quan sát.
Bởi vì nàng hiểu nếu như Vương Đằng đã có thể tránh thoát một lần, sau đó tự mình đã có sự đề phòng, tất nhiên sẽ có thể né tránh lần thứ hai, không có nguy hiểm gì.
Cho nên việc nàng muốn làm, chính là giúp Vương Đằng thu lại thông tin về đối phương.
Hơn nữa ở góc độ là người xem từ bên ngoài, hiển nhiên lại càng dễ trông thấy một ít thứ mà người trong cuộc không thấy được.
Cái bóng đen đó nhằm Vương Đằng mà tấn công, chỉ sợ cũng không ngờ tới chuyện bản thân lại đang trong tầm ngắm của Elizabeth.
“Hỗn Độn thú có hình dáng loài cá, dùng thân thể của mình xem như thủ đoạn tấn công ư?” Ánh sáng trong mắt Vương Đằng lóe lên, khá vui mừng, không ngờ Elizabeth lại chủ động hỗ trợ, hơn nữa còn cung cấp thông tin cực kỳ quan trọng cho hắn, lúc này hắn vui lòng tán thưởng: “Làm vô cùng tốt, tiếp tục quan sát.”
“Vâng!” Elizabeth chần chừ một chút, nói: “Cần ta hỗ trợ không?”
Vương Đằng trầm ngâm một chút, không từ chối, nói: “Đợi lát nữa ngươi làm thế này, thế này, sau đó lại thế này, thế này... Nghe rõ chưa?”
“Ừ ừ...Đã rõ rồi!” Sắc mặt Elizabeth có vẻ kỳ lạ, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Làm như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?”
“Yên tâm, ta có chừng mực!” Vương Đằng tự tin nói.
“Được rồi.” Elizabeth cuối cùng cũng đồng ý.
Hai người trao đổi thông qua truyền âm, vì vậy những người khác hoàn toàn không biết bọn họ đang nói gì.
Ngay cả Viên Cổn Cổn cũng chỉ thấy hai người họ liếc qua nhau, rồi người nào người lấy tự dời mắt đi, gương mặt nó không khỏi lộ ra vẻ hoài nghi.
Hai người này có bí mật gì đang gạt nó?
Nhưng vào thời điểm này nó cũng không dám quấy rầy Vương Đằng, ngộ nhỡ bị bóng đen đang núp chỗ tối kia đánh lén thì làm sao bây giờ, Vương Đằng còn không phải đánh nó chết tươi sao.
Không đúng, đó là chuyện tiếp theo, đợi lát nữa không cho nó đốm sáng vàng mới là muốn chết đó.
Vì vậy nó lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, chỉ có một đôi mắt là đảo quanh khắp nơi, dường như cũng muốn trợ giúp Vương Đằng tìm ra cái bóng đen kia.
Nó cảm thấy mình cũng phải đứng lên lập công, như vậy mới có thể đạt được thêm nhiều đốm sáng vàng nữa!
Làm một trí năng sinh mệnh, nó không thể phế vật như vậy!
“Ta - Viên Cổn Cổn muốn trở nên mạnh mẽ.” Ánh mắt Viên Cổn Cổn lộ ra ánh sáng kiên định.
Vương Đằng không biết rằng, trong lúc bản thân vô tình áp bức, khiến cho Viên Cổn Cổn cũng có lòng hiếu thắng, quyết định không làm cá muối tiếp nữa.
Cho tới nay, Viên Cổn Cổn vẫn luôn đặt mình ở địa vị trí năng, nó cảm thấy mình có thể giúp Vương Đằng tìm kiếm các loại tin tức, thậm chí với tư cách là một nhân vật quản gia, có thể thay hắn quản lý tốt tất cả.
Nhưng hiện tại đột nhiên nó phát hiện, theo thực lực của Vương Đằng tăng lên, sau này chỉ sẽ càng ngày càng mạnh, nếu nó vẫn làm một con cá muối như bây giờ, dường như nhiều khi hoàn toàn chẳng cần dùng đến.