Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2251 - Chương 2251. Viên Cổn Cổn Thú, Siêu Tiến Hóa...

Chương 2251. Viên Cổn Cổn thú, siêu tiến hóa...
Chương 2251. Viên Cổn Cổn thú, siêu tiến hóa...

“Không Gian Ẩn Nấp!”

Khi Vương Đằng cảm ngộ được kỹ năng này, nội tâm hắn gần như xuất hiện niềm hân hoan vô tận.

Kỹ năng có thể khiến hắn ẩn nấp trong không gian, đây quả là muốn nghịch thiên!

Trước đây tuy Vương Đằng cũng có thể vận dụng thiên phú không gian để giấu mình vào trong kẽ hở không gian, nhưng phương pháp đó chỉ là cách vận dụng không gian thô thiển nhất mà thôi, hoàn toàn không có cửa sánh với ‘Không Gian Ẩn Nấp’ này.

Phương pháp mà hắn sử dụng trước kia chắc chắn sẽ để lại dấu vết không gian nơi hắn vừa ẩn nấp, phàm là tồn tại có tiếp xúc đến lĩnh vực không gian đều rất dễ phát hiện ra.

Nhưng ‘Không Gian Ẩn Nấp’ này thì khác, nó là chiêu thức có thể ẩn nấp vào hư không, che dấu đi dấu vết và dao động không gian, cho dù là cường giả chạm đến lĩnh vực không gian cũng khó mà phát hiện ra.

Đây là sự khác biệt!

Nên trong hình ảnh cảm ngộ, con Hỗn Độn thú cá đao mới có thể lẩn trốn được sự truy đuổi của Hỗn Độn thú nắm giữ pháp tắc căn nguyên không gian.

Hiển nhiên rằng kỹ năng ‘Không Gian Ẩn Nấp’ này ảo diệu hơn tất cả những chiêu thức ẩn nấp trước đây của Vương Đằng.

Vương Đằng cảm thấy mình trúng số độc đắc rồi, không uổng công hắn vất vả tóm được con Hỗn Độn thú cá đao nắm giữ pháp tắc căn nguyên không gian này.

Nhưng điều này cũng là niềm vui bất ngờ.

Vương Đằng vốn chỉ định bụng cạo một chút pháp tắc căn nguyên mà thôi, không ngờ lại tòi ra kỹ năng đặc biệt ‘Không Gian Ẩn Nấp’, đây không phải may mắn thì là gì.

Hơn nữa, ngoài kỹ năng ‘Không Gian Ẩn Nấp’ thì hắn còn có được bong bóng thuộc tính khác về pháp tắc căn nguyên không gian, cũng là một mẻ thu hoạch rất khá khẩm.

Lúc này, hắn nhìn con Hỗn Độn thú cá đao trước mắt với ánh mắt tỏa sáng như thấy một món sơn hào hải vị.

“Ê này này, ngươi không chén nó đấy chứ?” Viên Cổn Cổn nom vẻ mặt hắn mà sắc mặt không khỏi lấy làm kỳ dị.

“Hỗn Độn thú có ăn được ư?” Vương Đằng hỏi.

“Không ăn được!” Viên Cổn Cổn nói.

“Không ăn được thì ngươi nói làm cái quái gì.” Vương Đằng chịu thua.

“Ta thấy hai mắt ngươi sáng rực, tưởng ngươi muốn ăn.” Viên Cổn Cổn cười hố hố.

“Đây là bảo bối mà, không ăn được.” Vương Đằng vung tay lên, thu con Hỗn Độn thú cá đao vào không gian cắn nuốt.

“Bảo bối? Hỗn Độn thú lĩnh ngộ được pháp tắc căn nguyên không gian quả là bảo bối thật, nhưng ngươi không giết nó mà giữ lại làm gì? Thứ này rời khỏi bí cảnh Hỗn Độn, không có năng lượng căn nguyên hỗn độn tẩm bổ rồi cũng nhanh chóng chết thôi.” Viên Cổn Cổn nói.

“Ta có cách dùng của ta.” Vương Đằng không giải thích nhiều.

Lông cừu phải cạo không ngừng nghỉ mới là chuẩn xác, bứt một lần quá lãng phí.

Những con Hỗn Độn thú khác, Vương Đằng không còn cách nào khác ngoài tiêu diệt chúng, vì nhiều lắm.

Nhưng Hỗn Độn thú lĩnh ngộ pháp tắc căn nguyên không gian thì khác, loại Hỗn Độn thú này hiếm gặp hơn.

Hơn nữa Hỗn Độn thú lĩnh ngộ kỹ năng ‘Không Gian Ẩn Nấp’ thì càng ít hơn, chẳng biết đến ngày tháng năm nào mới gặp lại, đương nhiên phải giữ lại để cạo từ từ.

Viên Cổn Cổn thấy hắn không nói gì thì đảo mắt một vòng, không biết đang nghĩ gì.

Nhưng bất kể thế nào nó cũng không rõ Vương Đằng rốt cuộc muốn làm gì?

Tuy cả Elizabeth và Tiểu Bạch cũng kinh ngạc nhưng không hỏi nhiều.

Mọi người tiếp tục săn Hỗn Độn thú.

“Vương Đằng, ta cảm thấy ngươi có thể thả Thiết Giáp Viêm Hạt và Lôi Linh ra cùng săn bắt Hỗn Độn thú, như thế mới có lợi cho quá trình phát triển của chúng.” Viên Cổn Cổn đột ngột nhắc nhở.

Vương Đằng giật mình, sau đó phản ứng lại, gật đầu, thả Lôi Linh và Thiết Giáp Viêm Hạt ra.

“Xì xì~” Lôi Linh vừa xuất hiện đã thấy một đống Hỗn Độn thú làm nó sợ đến mức trốn biến lên đầu Vương Đằng.

Thiết Giáp Viêm Hạt thấy cảnh tượng này cũng giật thót tim, nhưng dù gì cũng theo Vương Đằng lâu như vậy rồi, có gì mà chưa từng thấy, nó đã quen rồi.

Nên nó chỉ luống cuống chút đỉnh rồi bình tĩnh trở lại.

Nhưng khi ánh mắt nó dừng trên người Tiểu Bạch thì không khỏi bàng hoàng sửng sốt, sau đó... dỗi!

Cấp Hoàng trung vị!

Cả chục phân thân kia nữa, hẳn là kỹ năng hùng mạnh nào đó.

Tiểu Bạch đã mạnh hơn nó rất nhiều rất nhiều rồi.

Tức quá, được thiên vị đúng là chả phải lo gì!

Đến khi nào Thiết Giáp Viêm Hạt nó mới được chủ nhân yêu quý đây?

Nó cũng muốn trở nên mạnh mẽ lắm chứ.

O(╥﹏╥)o

“Con oắt này sao mà nhát gan thế chứ.” Một tay Vương Đằng tóm được Lôi Linh lôi xuống khỏi đầu mình, bất lực dạy dỗ nó: “Đi săn lũ Hỗn Độn thú này, đạt được đốm sáng vàng đều cho ngươi ăn tất.”

Nói rồi, trong tay xuất hiện một đốm sáng vàng.

“Xì xì!” Lôi Linh đột nhiên hưng phấn, muốn bổ nhào tới.

“Muốn ăn thì tự đi mà bắt.” Vương Đằng tóm chặt nó, cả giận nói.

Muốn ăn bám à, không có cửa đâu.

“Xì xì!” Lôi Linh phát lên tiếng kêu tủi thân.

O((⊙﹏⊙))o

Đã hứa nuôi ta rồi, ngươi gạt ta!

Lúc trước gạt ta ký kết khế ước, ngươi không nói như thế.

“Đừng có làm nũng, không tác dụng với ta đâu.” Vương Đằng ném Lôi Linh trong tay về một con Hỗn Độn thú: “Đi đi, con trai,… À nhầm, đi đi Lôi Linh!”

Grào!

Một con Hỗn Độn thú màu vàng đất có hình dáng giống báo săn thấy có thứ gì đó bay đến chỗ mình, tưởng là công kích thì rống lên gào thét, há mồm hòng cắn xé Lôi Linh.

“Xì xì!” Tiếng của Lôi Linh phát lên choe chóe, có vẻ như bị hoảng sợ mà toàn thân xù tung cả lên.

“...”

Mấy đứa Viên Cổn Cổn, Thiết Giáp Viêm Hạt câm nín nhìn Vương Đằng.

Đây là việc mà con người làm ư?

Lôi Linh mới chỉ là một đứa bé!

Tại sao có thể đối xử với nó như vậy.

Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng kế tiếp đã khiến mấy đứa Viên Cổn Cổn phải trợn tròn mắt.

Xoẹt!

Trên người Lôi Linh chợt bộc phát ra điện quang tím, sau đó hóa thành một tia lôi đình, đâm thẳng về phía trước.

Đùng!

Con Hỗn Độn thú giống báo săn kia lập tức bị xuyên thủng, sau đó nổ tung đùng đùng.

Lôi Linh biến lại thành một vòng lôi quang, bay trở về bên cạnh Vương Đằng, đáp trên đầu hắn.

“...”

Hết chương 2251.
Bình Luận (0)
Comment