Lúc này, Vương Đằng đứng trên lưng Tiểu Bạch nhìn ra xung quanh, có thể nhìn thấy bên trong dòng khí Hỗn Độn ở phía xa có không ít Hỗn Độn thú cấp Vực Chủ du đãng bốn phía, không khỏi cau mày.
“Nếu chỉ là Hỗn Độn thú cấp Vực Chủ, ta còn có thể bảo vệ ngươi chu toàn, nhưng nếu như đụng phải Hỗn Độn thú cấp Giới Chủ, chỉ e sẽ nguy hiểm.” Elizabeth trầm ngâm nói.
“Việc này cũng không cần lo lắng quá mức, cho dù đụng phải Hỗn Độn thú cấp Giới Chủ, ta cũng có nắm chắc thoát đi được.” Vương Đằng mỉm cười, nói.
Nếu như là trước đó, hắn có lẽ còn không có tự tin như vậy, nhưng sau khi thu được ‘Không Gian Ẩn Nấp’, hắn hoàn toàn có tự tin có thể tránh thoát Hỗn Độn thú cấp Giới Chủ.
“Hả?” Elizabeth hết sức kinh ngạc nhìn Vương Đằng.
“Yên tâm, ta sẽ không lấy mạng mình ra giỡn.” Vương Đằng nói.
Elizabeth khẽ gật đầu, không nói gì nữa.
Nàng tin tưởng Vương Đằng sẽ không bắn tên không đích, nếu dám nói thế, hắn nhất định thì có chỗ ỷ lại.
“Đi thôi!”
Vương Đằng vung tay lên, xông vào trong dòng khí Hỗn Độn phía trước.
Bọn họ tiến vào dòng khí Hỗn Độn, gây ra động tĩnh không nhỏ, trong đó Hỗn Độn thú cấp Vực Chủ lập tức bị kinh động, gầm gừ lao đến.
Ầm!
Một tia sét bổ tới, lực công kích cực kỳ mạnh mẽ.
“Là Hỗn Độn thú nắm giữ pháp tắc căn nguyên hệ Lôi.” Vương Đằng vừa mừng vừa sợ, lập tức tránh đi công kích từ tia sét này.
Một con Hỗn Độn thú Lôi Đình to lớn giết tới từ bên trái, toàn thân có lực Lôi Đình đang nhấp nháy, ánh chớp loá mắt, thoạt nhìn vô cùng mạnh.
“Chủ nhân, để ta lên.” Elizabeth chuẩn bị động thủ.
Nhưng vào lúc này.
Lôi Linh kêu “xèo xèo” một tiếng, vậy mà trực tiếp vọt vào trong cái miệng đang mở lớn của Hỗn Độn thú Lôi Đình.
“???” Hỗn Độn thú Lôi Đình.
“Vật nhỏ này đang làm gì vậy?” Vương Đằng và Elizabeth cũng giật nảy mình.
Tiểu Bạch hậu tri hậu giác: “Chủ nhân, Tiểu Lôi Linh sẽ không sao chứ?”
“Lá gan của vật nhỏ này cũng quá lớn rồi.” Vương Đằng nói.
“Grào!”
Một tiếng rống đầy phẫn nộ từ trong miệng Hỗn Độn thú Lôi Đình bộc phát ra, nhưng rất nhanh, âm thanh của nó lại xuất hiện một chút hỗn loạn.
Giống như từ một con hổ hung mãnh chớp mắt biến thành một con mèo to bị nắm chỗ hiểm sau cổ.
Vương Đằng vốn còn lo lắng cho an nguy của Lôi Linh, lúc này vẻ mặt lại trở nên kỳ lạ.
“Vật nhỏ này lật trời trong bụng Hỗn Độn thú Lôi Đình rồi à?” Elizabeth kinh ngạc nói.
“Xem ra Lôi Linh là khắc tinh của con Hỗn Độn thú Lôi Đình này.” Vương Đằng không khỏi cười nói.
Grào!
Đột nhiên, Hỗn Độn thú Lôi Đình bỗng gào lên một trận, thân thể khổng lồ tán loạn khắp nơi trong dòng khí Hỗn Độn, ánh chớp trên người bạo động kịch liệt, giống như sắp nổ tung.
Thậm chí hai móng vuốt lớn của nó vậy mà cào vào bụng mình, trực tiếp xuyên vào trong cơ thể, dường như muốn bắt lấy thứ gì.
Hình ảnh này, nếu là đổi thành tinh thú có máu có thịt thật sự, e rằng sẽ cực kỳ đẫm máu và kinh khủng.
May mà đó là một con Hỗn Độn thú.
Nhưng thoạt nhìn vẫn hơi quỷ dị và khiến người ta sợ hãi.
Vương Đằng và Elizabeth đưa mắt nhìn nhau, bọn họ nghe được chút sợ hãi từ trong tiếng gào của Hỗn Độn thú Lôi Đình, hình ảnh này, quả thực có hơi vượt quá dự kiến của bọn họ.
Rốt cuộc Lôi Linh đã làm gì?
Grào!
Tiếng gào thét của Hỗn Độn thú Lôi Đình đột ngột dừng lại, cơ thể nó đột nhiên nổ tung, hóa thành từng dòng khí Hỗn Độn, không tiếp tục ngưng tụ.
Một đốm sáng vàng từ trong dòng khí Hỗn Độn xông ra.
Ánh chớp theo sát phía sau đúng là Lôi Linh.
Trong lòng Vương Đằng chợt động, đưa tay bắt tới, chộp lấy đốm sáng vàng, thu vào trong không gian cắn nuốt.
“Xèo xèo!” Lôi Linh lập tức nhìn qua Vương Đằng, tủi thân kêu lên một tiếng.
“Ngoan, ta giúp ngươi trữ lại trước, sau này lại cho ngươi ăn.” Vương Đằng mặt không đổi sắc, trấn an nói.
“...” Lôi Linh.
“...” Elizabeth.
“...” Tiểu Bạch.
Câu nói này sao nghe quen tai vậy?
“Khụ khụ, nhanh giết Hỗn Độn thú đi.” Vương Đằng vội ho một tiếng, nói.
Elizabeth bắn ra chùm sáng trên long giác, nhanh chóng giết chết mấy con Hỗn Độn thú cấp Vực Chủ còn lại.
Vương Đằng nhặt lấy bong bóng thuộc tính và đốm sáng vàng.
...
“Chủ nhân, phát hiện phía trước có một vùng núi băng.” Hơn nửa ngày sau, Elizabeth đột nhiên nói.
“Núi băng?” Vương Đằng hơi sững lại, nhìn theo ánh mắt của Elizabeth.
Khoảng cách rất xa, thấy không rõ ràng lắm.
Elizabeth là cường giả cấp Giới Chủ, khoảng cách có thể nhìn thấy xa hơn hắn.
Vương Đằng mở ra ‘đôi mắt Chân Thị’, nơi thị lực đạt đến, quả nhiên thấy được núi băng thành vùng!
Trong mười mấy ngày, hắn ở trong bí cảnh Hỗn Độn cũng đụng phải mấy đống đá vụn, nhưng chỉ thế thôi, không gặp được vật thể thực chất khác nữa.
Trong Hỗn Độn, vạn vật diễn hóa, dựa theo đạo lý mà nói, bất cứ vật gì đều có thể xuất hiện.
Nhưng trong hòn đảo trung chuyển ba nghìn kilomet, vẫn rất hiếm thấy.
Nhất là loại địa hình tồn tại tương đối đặc thù này.
Lần này, bọn họ gặp được không phải đống đá vụn, hay là vùng lục địa nhỏ, thế mà là một vùng núi băng.
“Đi, đi qua đó xem xem.” Mắt Vương Đằng sáng lên, nói.
Ở nơi đó, hắn thấy được dao động từ không ít năng lượng căn nguyên Hỗn Độn, hẳn là sẽ có tồn tại của Hỗn Độn thú, thậm chí có thể là Hỗn Độn thú nắm giữ pháp tắc căn nguyên hệ Băng.
“Được!” Đương nhiên Elizabeth sẽ không phản đối, mặc dù nàng không nhìn thấy phản ứng năng lượng, nhưng cũng có thể đoán được bên khu vực đó không đơn giản, không chừng sẽ có tồn tại của Hỗn Độn thú, cho nên không khỏi nhắc nhở một câu: “Chủ nhân, cẩn thận Hỗn Độn thú.”
“Ta biết.” Vương Đằng nhẹ gật đầu.
Bọn họ còn cách khu vực núi băng một đoạn, may mà tốc độ của mấy người rất nhanh, bay nhanh trong chốc lát là đến gần được chỗ núi băng.
Càng đến gần núi băng, càng cảm thấy lạnh lẽo.
Khu vực này hoàn toàn bị cái lạnh bao phủ, ngay cả năng lượng căn nguyên Hỗn Độn cũng hơi bị đông thành trạng thái bụi tinh thể.
“Nơi này thật là kỳ lạ.” Elizabeth tiện tay cầm lên một hạt băng, ánh mắt lấp lóe cảm thán nói.