Có thể nói, đây là một kỹ năng vô cùng thực dụng!
Vương Đằng quan sát bốn phía, vẻ mặt kỳ lạ, đi theo sau năm võ giả, hắn nhanh chóng chui qua vết nứt.
Độ dày của bức tường băng này chừng mấy chục mét, giờ phút này vết nứt lại hoàn toàn mở nó ra, tạo thành một lối đi thông vào kiến trúc bên trong.
Mấy chục mét đối với cấp võ giả Vực Chủ mà nói, chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt, tốc độ bọn họ rất nhanh, chớp mắt đã xông ra ngoài.
Mà vết nứt phía sau bọn họ cũng đang lấy cực nhanh tốc độ khép lại, khôi phục như lúc ban đầu.
Mấy người Duy Na quay người nhìn về vết nứt đang dần khép lại, vẻ mặt hơi cứng lại.
“Xem ra đợi lát nữa nếu muốn ra ngoài, còn phải làm lại lần nữa.” Tất Nghiêu cạn lời nói.
“Trước tiên đừng để ý mấy thứ này, ít nhất chúng ta đã tìm được biện pháp mở ra, thì ra phải có lực pháp tắc căn nguyên mới có thể phá mở bức tường băng này.” Đồng Ân cười nói.
“Đi, nhanh đi xem thử trong kiến trúc cổ có cái gì.” Billd hơi tỏ vẻ kích động nói.
“Đừng nóng vội, quan sát trước đã!” Duy Na lập tức ngăn hắn.
“Billd, cái tên nhà ngươi, dù sao cũng đã tu luyện nhiều năm như vậy, vẫn bộp chộp như vậy, cẩn thận ngoẻo đấy.” Tần Tuyền cạn lời nói.
“Ha ha, các ngươi đừng để bị hình tượng của tên này lừa gạt, hắn không ngốc như vậy đâu. Các ngươi đừng thấy hắn hình như rất lỗ mãng, thật ra hắn vô cùng tiếc mạng đó, tuyệt đối sẽ không lấy mạng nhỏ của mình ra giỡn.” Đồng Ân liếc mắt nhìn Billd, cười hì hì nói.
Billd gãi đầu, mắt lóe lên tinh quang, cười hì hì.
Mấy người không nhiều lời nữa, nhìn về phía trước.
Một vùng kiến trúc cổ sừng sững trong băng, khắp nơi đều là cảnh bị đóng băng, trên mái hiên, cột trụ, hành lang, gạch ngói đều kết đầy hạt băng, như những tòa cung điện thủy tinh.
Nhưng nơi này ít ra cũng không hoàn toàn bị đóng băng, nếu không bọn họ căn bản không vào được.
“Đi thôi, qua toà nhà bên kia xem trước.” Mấy người nhìn nhau, cẩn thận từng li từng tí đi qua kiến trúc cổ ở trước nhất.
Nơi này cực kỳ yên tĩnh, tựa như không có bất cứ sinh linh nào tồn tại.
Nhưng mấy người Duy Na cũng không dám có chút thả lỏng nào, nơi này yên tĩnh đến có hơi quỷ dị, khiến lòng người run rẩy.
Mấy người đi tới trước cửa, trên cửa bằng đá bị băng tuyết đông lại, hơi lạnh tỏa ra.
“Ai lên?” Mấy người Duy Na nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm cửa chính, hỏi.
“Nếu không vẫn là hai ngươi Viên Bạch và Đồng Ân các ngươi lên?” Tất Nghiêu nhìn về phía hai người, chần chừ nói.
“Nhìn các ngươi nhát chưa kìa.” Đồng Ân không biết từ lúc nào lại lấy ra một cây kẹo que nhét vào trong miệng nhỏ, liếm một cái, nhìn qua Tất Nghiêu, sau đó trực tiếp đưa tay đẩy tới cửa chính.
Đùng!
Cửa chính bằng đá thẳng tắp ngã xuống, phát ra một tiếng tiếng vang ngột ngạt.
Cửa chính bị đóng băng đập xuống mặt đất, không hề có hư hao, băng phía trên vẫn đóng như lúc ban đầu.
Mọi người giật nảy mình, bỗng nhiên lui ra sau mấy bước.
“???” Vẻ mặt Đồng Ân có chút xấu hổ, quay đầu lại nhìn mọi người, nói: “Cửa này hình như không được chắc lắm, ta chỉ đẩy nhẹ một cái, thật đấy!”
“...”
Đẩy nhẹ một cái, đổ?
Thật sự đúng là rất nhẹ đó.
“Khụ khụ, chắc là cửa này lâu năm không tu sửa, sớm đã không thể chống đỡ.” Duy Na vội ho một tiếng, phá vỡ lúng túng.
“Đúng vậy, không sai, nhất định là như vậy.” Đồng Ân gật đầu nói.
“Được rồi, mọi người cùng vào xem.” Duy Na vung tay lên, thấy không có nguy hiểm, bèn đi vào trong cửa.
Đám người theo sau lưng nàng, cẩn thận từng li từng tí bước vào trong phòng.
Những kiến trúc cổ này có không ít là hình thức cung điện, nhưng phần lớn vẫn là phòng bình thường, giống như nơi cư trú.
Lúc này, bọn họ đi vào một căn phòng giống như nơi cư trú.
Vừa vào trong, trong lòng mọi người đều chấn động, sắc mặt khẽ biến, nhìn mặt đất trước mắt.
Ở đó có một thi thể bị đóng băng!
Thi thể này sinh động như thật, giống như người sống!
Cho nên mấy người Duy Na mới giật nảy mình.
Trong hoàn cảnh thế này, đột nhiên nhìn thấy một thi thể bị đóng băng, tâm trạng có thể hiểu được.
Tinh thần bọn họ vốn căng thẳng, đã là thần hồn nát thần tính, lại nhìn thấy cảnh tượng này, sao không sợ hãi được.
Hơn nữa thi thể này rất quỷ dị, cả người đã bị đông cứng, duy trì tư thế đưa tay nắm lấy cửa chính, tựa như muốn giãy dụa bò đến cửa chính, trên mặt hắn phủ kín vẻ hoảng sợ, như nhìn thấy thứ gì cực kì kinh khủng.
Tình cảnh này, lại càng tăng thêm bầu không khí chẳng lành.
Vương Đằng lúc này như một người bàng quan, ở trong kẽ hở không gian, cách mấy người không đến ba mét, nhìn băng thi trước mắt, trong lòng cũng hơi kinh ngạc.
Nơi này lại có thể có người!
“Ừng ực!” Billd đột nhiên nuốt nước bọt, trong bầu không khí yên tĩnh nơi này, tỏ ra cực kỳ rõ ràng.
Mọi người kịp phản ứng, liếc nhau, ngồi xổm trước mặt băng thi, giống như muốn xem xét băng thi này còn sống hay không.
“Quần áo trên băng thi này rất xưa cũ, giống như là đồ vật viễn cổ!” Duy Na kinh ngạc nói.
“Đúng là kiểu dáng quần áo viễn cổ.” Đồng Ân khẽ gật đầu, trong mắt lóe lên một tia tinh quang, nói.
Mấy người Tất Nghiêu cũng không xa lạ gì với thứ này, bọn họ từng nghiên cứu qua một vài sự vật viễn cổ, là vì để lúc ra ngoài thám hiểm có thể phán đoán chính xác.
Cộng thêm kiểu dáng của những kiến trúc này, lúc này bọn họ rốt cuộc xác định vùng kiến trúc này thật sự là kiến trúc viễn cổ, xem ra suy đoán của bọn họ trước đó cũng không sai.
“Người viễn cổ?!” Vương Đằng tự nói trong lòng, thông qua ‘đôi mắt Chân Thị’ hắn đã nhìn thấy trong cơ thể băng thi này không có dấu vết sự sống nào, nhưng khi hắn muốn tìm ra nguyên nhân tử vong của đối phương, lại không thu được gì, chỉ có thể xác định băng thi này là bị chết cóng.
Chuyện này từ biểu tượng là có thể nhìn ra!
Nhưng vấn đề là, vì sao nó lại bị đông chết?
Vương Đằng vốn suy đoán có phải là do Băng Tuyến trùng gây nên không, nhưng hắn cũng không phát hiện dấu vết nào do Băng Tuyến trùng để lại.
Điều này khiến hắn càng thêm nghi ngờ.