Cho nên lúc này hắn thoát khỏi đội ngũ năm người kia, một mình bước vào đại điện ở phía sau.
Đến đây cũng không kém nhiều lắm.
Đoán chừng thứ có giá trị đều ở phía sau, đi theo hồi lâu, dù sao cũng phải xuống tay.
Giữa tiền điện và hậu điện có một mảnh đất trống, Vương Đằng mới vừa bước đến đây đã nhìn thấy không ít bong bóng thuộc tính đang trôi nổi trên bãi đất trống.
Nhặt!
‘Phù văn viễn cổ x15’
‘Phù văn viễn cổ x10’
‘Phù văn viễn cổ x20’
…
Một đám bong bóng thuộc tính dung nhập vào trong đầu hắn khiến phù văn viễn cổ Vương Đằng nắm giữ lại tăng lên lần nữa.
Hắn đưa mắt nhìn xuống mặt đất, hơi ngưng lại.
Mặt đất trải rộng phù văn viễn cổ, giống như từng con nòng nọc nhỏ, cả mảnh đất trống giống như một hồ nước.
Thậm chí ở trong mắt của hắn, những con nòng nọc nhỏ này đều còn sống.
“Đây là một trận pháp!” Vương Đằng đã có sẵn bản thảo trong lòng, hiện giờ trình độ nắm giữ phù văn viễn cổ của hắn đã đạt đến cấp bậc thông thạo, một vài trận pháp có thể vừa liếc mắt đã nhận ra.
Nếu là trước đó, hắn vốn không thể nhận thức toàn bộ phù văn viễn cổ.
“Đây là vị trí đầu mối, xem ra trận pháp này không nhỏ.” Vương Đằng phân tích một lần tất cả phù văn viễn cổ, theo đó một trận pháp xuất hiện trong đầu.
Hắn nhếch miệng lên, sung sướng trong lòng.
Là một Tông sư trận pháp, không có chuyện gì càng khiến cho hắn có cảm giác thành tựu hơn phân tích một trận pháp.
Huống hồ đây còn là trận pháp viễn cổ được khắc từ phù văn viễn cổ, đương thời hiếm thấy.
Nhưng hiện giờ hắn đang ở vị trí đầu mối, không thiếu phù văn viễn cổ phân tán ở các nơi khác. Lúc này hắn không thể thấy được, cho nên trận pháp phát triển trong đầu hắn cũng không hoàn chỉnh.
“Chắc là trận pháp hệ Băng, nói như thế, kiến trúc này chắc thuộc về một tộc đàn nào đó có thiên phú hệ Băng?” Vương Đằng âm thầm phỏng đoán trong lòng, bước chân không hề dừng lại, tiếp tục bước vào đại điện phía sau.
Thời gian không đợi người, phía sau còn có năm tên ngốc chuẩn bị cướp đoạt cơ duyên nữa.
Cùng lúc đó, Vương Đằng cũng cảm giác được dường như càng đến gần đại điện phía sau, cảm giác lạnh càng mãnh liệt.
Đặc biệt là khi đi qua chỗ đất trống, lạnh lẽo kia gần như muốn đóng băng cả người hắn.
Vương Đằng cảm thấy mình không chỉ bị đông cứng thân thể đến hơi cứng ngắc, thậm chí kể cả linh hồn cũng bị đóng băng. Tinh thần lực trong thức hải đã bắt đầu ngưng trệ, tháp Cửu Bảo Phù Đồ không ngừng tản ra tia sáng màu vàng mới miễn cưỡng chống đỡ được khí lạnh như băng vô cùng này.
“Khí lạnh thật đáng sợ!” Vương Đằng run sợ trong lòng.
Thân thể của hắn vô cùng mạnh mẽ, mặc dù không mở ‘Cổ Thần thân’, nhưng tuyệt đối không phải khí lạnh bình thường có thể đóng băng được.
Nhưng khí lạnh này lại ảnh hưởng đến thân xác của hắn, thật sự khó có thể tin nổi.
Hắn không nghĩ nhiều, lập tức vận chuyển dị hỏa thiên địa.
Ba dị hỏa thiên địa đồng thời thổi quét ra.
Quang Minh Thánh hỏa trấn giữ thức hải, ngọn lửa màu trắng thánh khiết vờn xung quanh tháp Cửu Bảo Phù Đồ, xua tan tất cả khí lạnh ra ngoài.
Lửa Thanh Ngọc Lưu Ly và lửa Vạn Thú Chân Linh lưu chuyển khắp toàn thân hắn.
Trong phút chốc, tất cả khí lạnh biến mất không dấu vết, từng đợt sương mù bốc lên trên thân thể Vương Đằng, lập tức bị bay hơi khô.
Thân thể của hắn khôi phục lại trong tầm khống chế.
“Ta muốn nhìn xem rốt cuộc là thứ gì có thể tản mát ra khí lạnh như thế?” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, lắc mình một cái đã đi đến trước cửa đại điện phía sau.
Cánh cửa lớn của đại điện này đang mở ra, ánh mắt hắn lóe lên, lập tức bước vào bên trong.
Trong phút chốc, khí lạnh càng thêm kinh khủng hơn cuốn tới.
Vương Đằng nhíu mày, may mà có dị hỏa thiên địa, bằng không hắn hoàn toàn không chịu nổi.
Ánh mắt hắn đảo qua, lập tức khựng lại!
Trong hậu điện này có người!!!
Ba cái xác đóng băng, hai xác đóng băng đang đứng, một xác đóng băng ngồi trên vương toạ cao nhất!
Vương Đằng không khỏi hít một hơi thật sâu.
Ở đây lại có xác đóng băng, hơn nữa nhìn thân phận có vẻ không tầm thường, từ quần áo đẹp đẽ quý giá trên người bọn họ, thậm chí vẻ uy nghiêm ở trên mặt đều có thể nhận thấy được.
Ba người đối mặt nhau, tạo thành thế tam giác. Hai người đứng thẳng trong đó đối mặt với xác đóng băng ngồi trên vương toạ kia, binh khí trong tay chỉ vào đối phương, biểu hiện trên mặt kinh sợ đan xen, giống như đang giận dữ mắng mỏ.
Còn xác đóng băng ngồi trên vương tọa lại không tỏ vẻ gì, thậm chí đang treo vẻ trào phúng nơi khóe miệng.
Tất cả đều bị băng lạnh dừng hình ảnh, vì thế không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, Vương Đằng còn có thể nhìn thấy rõ ràng biểu cảm trước khi bị đóng băng của bọn họ.
“Chậc!” Vương Đằng không nhịn được chậc lưỡi.
Hắn đã tự động mơ mộng ra một trận tranh đấu tràn đầy khoa trương lại giả tạo.
Hơi thở của kịch bản!
Vì bảo đảm an toàn, hắn vẫn dùng ‘Đôi mắt Chân Thị’ liếc nhìn ba người này, đồng tử lập tức co rụt lại.
“Má!”
Một câu nói tục vang lên dưới đáy lòng Vương Đằng.
Đợi đến khi nhìn thấy rõ ràng căn nguyên sinh mệnh của ba người, trái tim của hắn đột nhiên nhảy dựng lên, gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Sau đó trái tim càng cấp tốc nhảy lên.
“Người này còn sống!” Hắn nhìn bóng người ngồi trên vương toạ, sắc mặt thay đổi liên tục.
Trong ba cái xác đóng băng, hai cái xác đóng băng đứng thẳng bên dưới đã hoàn toàn chết đi, chỉ riêng trong thân thể của cái xác đóng băng ngồi trên vương toạ kia còn có chút sức sống.
Cái xác đóng băng không biết đã tồn tại bao nhiêu năm này vẫn còn sống, thật sự còn khiến Vương Đằng hoảng hốt và khiếp sợ hơn cả khi nhìn thấy một người sống.
Lúc này hắn không khỏi thấy may mắn, mình vẫn còn trong kẽ hở không gian.
Nhưng nếu hiện thân, đối phương có nhìn thấy hắn không?
Dù sao ánh mắt của cái xác đóng băng này đang mở to.
Nếu là người chết còn tốt, biết đối phương còn sống, dù thế nào Vương Đằng đều cảm thấy ánh mắt kia có thể nhìn được người khác.