Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2286 - Chương 2286. Đánh Ta Đánh Ta Đánh Ta, Mau Đánh Ta! (2)

Chương 2286. Đánh ta đánh ta đánh ta, mau đánh ta! (2)
Chương 2286. Đánh ta đánh ta đánh ta, mau đánh ta! (2)

Tấm lệnh bài kia chính là thứ sứ giả tiếp dẫn đã đưa cho Vương Đằng sau khi hắn tiến vào bí cảnh Hỗn Độn.

Ngoài có công dụng để cho học viên hoạt động trên hòn đảo trung chuyển ra thì tấm lệnh bài này còn có một tác dụng khác, đó là để định vị chỗ của học viên, kỳ hạn vừa đến có thể để cho bọn họ kịp thời rời khỏi bí cảnh Hỗn Độn.

Lúc này, lệnh bài kia lóe lên tia sáng, trên lệnh bài xuất hiện một vết nứt, một giọng nói già nua truyền ra.

“Học viên Vương Đằng, thời gian đã đến, nhanh chóng rời đi… Hả? Đang đột phá à!”

Giọng nói phía sau vết nứt khựng lại một chút, sau đó vội ho một tiếng, nhẹ giọng nói:

“Khụ… thôi được, đột phá xong rồi tính.”

“?” Ba võ giả cấp Giới Chủ.

Đây là lời trưởng lão trấn thủ đang nói sao?

Trưởng lão trấn thủ dễ nói chuyện như vậy từ khi nào thế?

Bọn họ tiến vào học viện tinh không thứ 7 đã nhiều năm, còn chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt ôn hòa như thế của đối phương đâu.

Tuy rằng hiện giờ chính là thời khắc mấu chốt đột phá của học viên kia, đổi thanh bất cứ một học viên nào khác, trưởng lão trấn thủ đều khó có thể ép buộc rời khỏi bí cảnh Hỗn Độn.

Nhưng có vẻ mặt ôn hòa với học viên như thế, tuyệt đối là lần đầu tiên.

Nhưng âm thanh sau vết nứt kia không còn truyền ra động tĩnh nữa, khiến cho bọn họ không thể nào xác nhận được xem có phải là trưởng lão trấn thủ mặt lạnh bọn họ quen biết không.

Ba cường giả cấp Giới Chủ này thật sự muốn hóa thành cục cưng tò mò.

Nhưng vào lúc này, Vương Đằng đang khoanh chân ngồi trên tinh thể cỡ nhỏ giống như đã hoàn thành lột xác, chợt mở hai mắt ra.

Một tia sáng lộng lẫy bắn ra từ trong mắt hắn!

Ánh sao xán lạn!

Trong đôi mắt thâm thúy tối đen giống như ẩn chứa trời sao mênh mông, thần dị vô cùng.

“Cuối cùng… đột phá!” Vương Đằng vươn người đứng dậy, cảm nhận tình huống trong cơ thể, không khỏi khẽ cười nơi đáy lòng.

“Chủ nhân!” Tiểu Bạch không nhịn được hét to một tiếng.

Vương Đằng phục hồi lại tinh thần, lập tức nhìn xung quanh, phát hiện Tiểu Bạch, Elizabeth đều bị thương không nhẹ, ánh mắt lập tức bắn ra tia sáng lạnh.

Những Hỗn Độn thú này thật đáng ghét!

Nhưng còn không đợi hắn có động tác gì…

Ầm rầm!

Một tiếng sấm kinh khủng đột nhiên vang lên không hề có điềm báo trước.

Sắc mặt của Vương Đằng lập tức cứng đờ lại, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ thấy ở trên đỉnh đầu hắn đột nhiên nứt ra một khe hở tối đen cực lớn, trong khe hở kia có tia sét màu trắng bạc xen lẫn tím chớp động lên.

Vết nứt này giống như một con mắt dọc vĩ đại!

Tia sét trong đó giống như con ngươi thật to bắn ra, uy nghiêm, kinh khủng…

Uy thế vô tận trút xuống.

“Hả?” Một tiếng kinh dị truyền ra sau vết nứt trên không tấm lệnh bài kia, có vẻ cực kỳ kinh ngạc.

Hỗn Độn thú ở xung quanh giống như cũng bị hù sợ, kêu lên kinh hãi, sau đó hốt hoảng bỏ chạy ra xa.

Chúng nó lại chủ động bỏ qua công kích.

Σ (° △°||| )︴

Vương Đằng lập tức rơi vào trong nghi ngờ bản thân.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Hắn làm cái gì?

Tại sao lại xuất hiện lôi kiếp? Còn có vẻ định đánh hắn?

Ba võ giả cấp Giới Chủ kia đều ngây ngẩn cả người, ngạc nhiên vô cùng nhìn lôi kiếp trên đỉnh đầu Vương Đằng, suy nghĩ thiếu chút nữa không phản ứng kịp.

Đột phá cảnh giới còn bị sét đánh?

Có phải người này đã làm chuyện gì không có tính người không vậy?

Bọn họ chưa từng nghe nói cấp Vũ Trụ đột phá cấp Vực Chủ còn có thể dẫn lôi kiếp đến, cho dù đột phá cấp Giới Chủ, cấp Bất Hủ đều chưa xuất hiện tình huống như này.

Elizabeth và Tiểu Bạch đều ngây ngẩn cả người, nhưng chúng nó càng lo lắng cho Vương Đằng hơn.

Chủ nhân sắp bị sét đánh, phải làm sao đây?

Đúng rồi, Lôi Linh!

Elizabeth và Tiểu Bạch đồng thời nhìn Lôi Linh.

“Òm ọp!” Lôi Linh nhìn lôi kiếp bên kia, đột nhiên giật mình, giống như phát hiện thứ gì đó khủng khiếp, vui sướng hét to một tiếng.

“Òm ọp!”

(* ̄︶ ̄* )

Giao cho ta đi!

Lôi Linh đã rục rịch, kích động tột cùng.

Ầm rầm!

Nói ra thì dài dòng, nhưng thật ra trong vài hơi thở ngắn ngủi, lôi đình trong khe hở ở trên đỉnh đầu Vương Đằng đã đến cực hạn, không cho người ta cơ hội phản ứng lại, nháy mắt đánh xuống.

“Ta má nó!” Vương Đằng chửi tục một câu trong lòng, không chút nghĩ ngợi, lấy cục gạch Phiên Lôi ra ném lên trên đỉnh đầu.

Ăn một cục gạch phi thiên của ta!

Cục gạch Phiên Lôi màu tím lăn vèo lên trên không, giống như một dũng sĩ đối diện trên không, xông lên ~

Rầm!

Lôi đình kinh khủng lập tức đánh lên trên cục gạch Phiên Lôi, bộc phát ra tia sét chói mắt, chiếu vùng hư không u ám này lên sáng như tuyết.

Dưới thiên uy của lôi đình kia, cục gạch Phiên Lôi này không hề thu hút, nhưng lại có thể chặn được lôi kiếp này.

Phù văn màu tím bên ngoài cục gạch Phiên Lôi hơi sáng lên, không ít lôi kiếp bị hấp thu vào trong cục gạch Phiên Lôi, dung hợp với lực lôi kiếp bên trong nó.

Chính bởi vì cục gạch Phiên Lôi ẩn chứa lôi kiếp, cho nên mới có thể chống lại lôi kiếp này.

“Òm ọp!” Bên kia, Lôi Linh thấy có đứa giành ăn với mình, lập tức nóng nảy, nó xông đến lượn vòng xung quanh cục gạch Phiên Lôi, “A ư a ư” cắn nuốt lôi kiếp.

Ba cường giả cấp Giới Chủ kia nhìn xem ngơ ngác, lôi kiếp mạnh mẽ như thế lại bị chặn, chưa hề rơi lên trên người học viên kia.

“Đó là cái gì?” Một người trong đó không nhịn được hỏi.

“Hình như là cục… gạch!?”

“Ta thấy không cần hình như đâu, đó là cục gạch.”

Ba người tự nhiên có thể nhìn thấy dáng vẻ của cục gạch Phiên Lôi, nhưng cảm thấy hơi khó có thể tin mà thôi.

Một cục gạch lại chặn được lôi kiếp!

Quá điên cuồng!

Ầm rầm!

Lại một cột lôi kiếp càng thêm kinh khủng đánh xuống, lập tức đánh về phía Vương Đằng.

Cục gạch Phiên Lôi lại nghênh đón, Lôi Linh không chịu rơi lại phía sau, điên cuồng cắn nuốt lôi kiếp, đây là vật đại bổ đối với nó.

Bình thường Vương Đằng keo kiệt bủn xỉn, mỗi lần đều chỉ cho nó một tia, lần này nó muốn ăn đủ, vừa vặn bù lại một chút tiêu hao trước đó.

Hết chương 2286.
Bình Luận (0)
Comment