Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2309 - Chương 2309. Phượng Thần Cung! Biên Giới Không Gian! (4)

Chương 2309. Phượng Thần cung! Biên giới không gian! (4)
Chương 2309. Phượng Thần cung! Biên giới không gian! (4)

“Cấp Giới Chủ!” Vương Đằng nói: “Cự long vốn là sinh vật cực kỳ thần bí lại mạnh mẽ, cho dù chỉ hình dung vảy rồng đã có thể đưa đến tác dụng cực lớn, trên thực tế môn công pháp này còn vượt trên cả công pháp tinh thần lực bình thường.”

“Ba môn công pháp ta lựa chọn cho ngươi đều tương đối mạnh mẽ, hơn nữa có thể tu luyện đến cấp Giới Chủ.”

“Trong ký ức truyền thừa của Hư Vô Thôn Thú còn có một vài công pháp tinh thần lực lẻ tẻ khác nữa, nhưng quá mức bình thường, hoặc chỉ có thể tu luyện đến cấp Vực Chủ, cho nên ta không lựa chọn.”

Viên Cổn Cổn gật đầu, trầm tư một lúc, nói: “Nếu đều chỉ có thể lu luyện đến cấp Giới Chủ, vậy ta cũng tu luyện ‘Phù Đồ Chân Kinh’ giống như ngươi là được.”

“Ngươi xác định?” Vương Đằng không ngờ Viên Cổn Cổn sẽ lựa chọn môn công pháp khó nhất này, hơi kinh ngạc.

“Xác định.” Viên Cổn Cổn kiên định gật đầu, lập tức cười nói: “Sống lâu với yêu nghiệt như ngươi, yêu cầu của ta đối với bản thân mình biến thành cao lên, ta không thể lạc hậu quá nhiều.”

“Hơn nữa tu luyện công pháp càng mạnh, chỗ tốt đối với ta về sau càng lớn, đương nhiên ta phải lựa chọn môn mạnh nhất.”

“Ngươi cũng nói môn công pháp này thật hiếm thấy, người khác muốn tu luyện đều chưa có cơ hội, hiện giờ cơ hội này bày ra ở trước mặt ta, chẳng lẽ ta còn từ chối nó ở ngoài cửa được sao.”

“Được đấy, giác ngộ đều cao lên.” Vương Đằng kinh ngạc nói.

Trước kia Viên Cổn Cổn không phải như vậy, cho đến bây giờ đều tự cho mình rất cao, cảm thấy mình thật giỏi giang, nhưng lần này lại khiêm tốn, thật sự khiến người ta ngoài ý muốn.

“Con người mà, đều đang thay đổi.” Viên Cổn Cổn nói.

“Vậy được rồi, nếu chính ngươi quyết định ta đây sẽ thành toàn cho ngươi.” Vương Đằng liếc nhìn nó sâu sắc, gật đầu nói.

Không có ai càng rõ ràng hơn hắn độ khó khăn cùng với… độ thống khổ của môn công pháp này.

Dù sao hắn có thể xem như là người đầu tiên tu luyện ba lần!

Bản tôn một lần, phân thân Hư Vô Thôn Thú hai lần.

Vào một trận chiến cuối cùng khi ở hành tinh phòng ngự số 29, tháp Cửu Bảo Phù Đồ của Hư Vô Thôn Thú đã bị hắn làm nổ tung, sau này chỉ có thể cô đọng lại một lần nữa.

Ba lần cô đọng, thống khổ tự nhiên cũng gấp ba lần!

Thế gian này, chỉ sợ không có ai càng khắc sâu hơn hắn!

“Chuẩn bị sẵn sàng!” Vương Đằng nói.

“Đến đây đi!” Viên Cổn Cổn hít một hơi thật sâu, ánh mắt trở nên nghiêm túc.

Vương Đằng gật đầu, giơ tay lên điểm vào mi tâm Viên Cổn Cổn, tinh thần lực trào ra, thông qua phương pháp truyền công đặc thù truyền phương pháp tu luyện ‘Phù Đồ Chân Kinh’ cho Viên Cổn Cổn.

Viên Cổn Cổn lập tức nhắm mắt lại, cảm nhận luồng tin tức khổng lồ kia.

May mà hiện giờ nó đã là sinh mệnh trí năng cấp Vực Chủ, chỉ bàn riêng về ngộ tính đã ở trên cường giả cấp Vực Chủ, thậm chí còn có thể sánh được với cấp Giới Chủ.

Cho nên nó nhanh chóng tiếp nhận luồng tin tức này, mở to mắt, trong ánh mắt mang theo vẻ kỳ dị, hơi phức tạp nói: “Môn công pháp này thật sự biến thái!”

“Trước đó khi ta tôi luyện tháp Cửu Bảo Phù Đồ, ngươi có ở đó, cho nên biết tôi luyện nó đau đớn và khó khăn đến cỡ nào, ta không nói nhiều lời khác, ta chỉ có thể khuyên ngươi, đừng hình dung hai thanh Cổ Thần chùy trước đó ta đã hình dung, nó sẽ tăng thêm gian nan cho ngươi.” Vương Đằng dặn dò.

“Ta đã biết, ta cũng không dám mong hai thanh chùy kia, cũng chỉ có người điên cuồng giống như ngươi mới dám hình dung thứ thần bí cổ xưa như vậy.” Viên Cổn Cổn cười khổ nó.

“Ta không phải điên cuồng, mà đã dự tính trước có được không hả.” Vương Đằng tức giận nói.

“Được rồi, không tám chuyện với ngươi nữa, ta muốn đi tu luyện.” Viên Cổn Cổn liếc xéo, nói.

“Đừng nóng vội, ta vẫn nói vài chỗ khó tu luyện của ‘Phù Đồ Chân Kinh’ này cho ngươi đi.” Vương Đằng lại kêu nó lại, giảng giải kỹ càng ‘Phù Đồ Chân Kinh’ một lần.

Viên Cổn Cổn tự nhiên nghe vô cùng nghiêm túc, Vương Đằng có kinh nghiệm phong phú, vả lại đã rèn thành công ba lần, cũng đủ để cho nó ích lợi vô cùng.

Qua hồi lâu Viên Cổn Cổn mới biến mất không thấy đâu nữa, chắc đi cảm ngộ rèn tháp Cửu Bảo Phù Đồ của nó đi.

Vương Đằng đứng dậy, duỗi lưng mỏi, ánh mắt hơi lóe lên, đi ra ngoài cửa phòng tu luyện.

“Cũng nên đi ra nhìn xem một chút, vài ngày này thật sự hơi hoang phế.” Hắn lẩm bẩm trong lòng: “Còn có loài bò sát kia, nhảy nhót thật vui vẻ, thật sự cho rằng ta sợ hắn hay sao.”

Vương Đằng vừa ra khỏi cửa đã lập tức được nhiều học viên chú ý đến.

“Vương Đằng đi ra!” Có người vui vẻ nói.

Vương Đằng xuất hiện, hắn và Chúc Long Sơn tự nhiên sẽ nhanh chóng đụng chạm.

Rất nhiều người đã chờ mong từ lâu.

Thậm chí còn có một số người trực tiếp post xu hướng của Vương Đằng lên trên mạng nội bộ.

Ở cửa trang viên của Vương Đằng cũng có người do Chúc Long Sơn phái đến ngồi chồm hổm chờ, Vương Đằng mới vừa đi ra, bọn họ đã lập tức truyền tin cho Chúc Long Sơn.

“Rất tốt, cuối cùng đã chịu đi ra.” Chúc Long Sơn mừng rỡ, trên mặt có vẻ dữ tợn.

Nguyệt Kỳ Xảo cũng biết được tin tức, vội vàng đi tới: “Vương Đằng, ngươi đã chịu đi ra, tất cả mọi người đang đợi ngươi.”

“Đợi ta, đợi ta làm gì?” Vương Đằng thản nhiên nói.

“Chúc Long Sơn kêu gọi trên mạng, kêu ngươi đi khiêu chiến hắn, còn chửi là hèn nhát.” Nguyệt Kỳ Xảo thấy hắn lạnh nhạt như vậy, không khỏi tức giận nói.

“Hắn muốn kêu thì cứ để cho hắn kêu đi, chẳng lẽ một con chó điên sủa loạn với ta, ta phải cắn lại nó một phát sao.” Vương Đằng nói.

“…” Nguyệt Kỳ Xảo lập tức không nói được gì.

Giỏi thật, cái miệng của Vi Đức đã đủ tổn hại, không ngờ so sánh với Vương Đằng lại vẫn còn kém một chút.

Người ta mắng tộc Chúc Long là loài bò sát, Vương Đằng trực tiếp mắng đối phương là chó điên.

Giờ phút này, Nguyệt Kỳ Xảo thầm muốn hô to một tiếng: “Đại ca ngươi trâu bò!”

“Ngươi thật đúng là to gan.” Nhưng, nàng vẫn thật sự không nói gì.

“Bình thường.” Vương Đằng bình tĩnh nói.

Hết chương 2309.
Bình Luận (0)
Comment