“Lại là hắn, khó trách có được thực lực như vậy, xem ra lời đồn không phải giả.”
“Không biết hắn có thể đi đến chỗ nào?”
…
Tiếng thảo luận truyền ra từ trên cột dẫn lôi, bọn họ thấy Vương Đằng không ngừng đi sâu vào trong chỗ sâu Lôi cốc, khiếp sợ đồng thời cũng rất hiếu kỳ hắn rốt cuộc có thể đi đc đến bước nào.
Đều là học viên mới, vì sao người ta lại ưu tú như vậy?
“Ta nhớ trong các học viên mới, lần đầu tiên đi được đến vị trí ba ngàn mét trong Lôi cốc hình như chỉ có một mình Gallup!”
“Đúng, Gallup chẳng những là võ giả hệ Lôi, hơn nữa còn là cuồng nhân luyện thể, cho nên mới có được thân thể mạnh mẽ như vậy, lần đầu tiên đã đi đến vị trí ba ngàn mét, không biết Vương Đằng này có thể vượt qua hắn không?”
“Ta thấy khó đó, Gallup có ưu thế tuyệt đối ở phương diện này, cho dù Vương Đằng là thiên kiêu Tinh bảng, ta cũng không tin hắn có thể vượt qua được Gallup.”
“Vậy khó nói, thiên kiêu Tinh bảng, đâu thể dùng lẽ thường để suy đoán được.”
…
Càng đi vào chỗ sâu trong Lôi cốc, võ giả tu luyện càng ngày càng ít, điều này khiến cho bong bóng thuộc tính Vương Đằng nhặt được cũng trở nên ít đi.
“Những người này là thế nào vậy nhỉ, ta mới đi hơn một ngàn mét, người đã ít như vậy, có thể có năng lực một chút không.”
Vương Đằng điên cuồng châm chọc trong lòng, tâm tình trở nên rất không tốt, hắn đang nhặt thuộc tính đến vui vẻ đấy, bong bóng thuộc tính đột nhiên ít đi khiến cho hắn cực kỳ buồn bực và bất đắc dĩ.
Phía trước lại có vài bong bóng thuộc tính xuất hiện, Vương Đằng lập tức nhặt lên.
‘Nguyên lực tinh thần hệ Lôi x2000’
‘Lôi văn viễn cổ x100’
‘Nguyên lực tinh thần hệ Lôi x2500’
‘Thiên phú hệ Lôi cấp Thánh x180’
…
“Hả, lôi văn viễn cổ?” Vương Đằng chợt sửng sốt.
Hắn vốn không hề để ý, bởi vì trong những bong bóng thuộc tính nhặt được lúc trước không phải là nguyên lực tinh thần hệ Lôi thì chính là thiên phú hệ Lôi cấp Thánh, nhặt một lúc đã thành quen.
Không ngờ lần này lại có một bong bóng thuộc tính cực kỳ khác biệt – lôi văn viễn cổ!
Bong bóng thuộc tính này dung nhập vào trong đầu Vương Đằng, hóa thành từng đường vân màu tím phức tạp huyền ảo.
Những đường vân màu tím này giống như vật còn sống, giống như có được sinh mệnh, có thể thay đổi hình thái tự động, vô cùng kỳ dị.
Hoặc như từng đường lôi quang, sinh ra từ trong tối tăm, đột nhiên xuất hiện trong đầu Vương Đằng.
Một ý cảnh phong cách cổ xưa tràn trề quanh quẩn ở trong đầu hắn, khiến cho hắn cảm nhận cực kỳ rõ ràng.
Cùng lúc đó, trong hai tròng mắt của Vương Đằng cũng chớp động lên lôi văn, một tia sáng màu tím giống như sắp bộc phát ra.
May mà hắn kịp thời nhắm mắt lại nên mới không để cho người khác nhận ra khác thường.
“Hắn có chuyện gì vậy?”
“Sao đột nhiên dừng lại, không phải không chịu nổi đấy chứ?”
“Xem ra không giống, mà như là đã ngộ đạo.”
“Ngộ đạo? Không phải chứ, bị sét đánh vài lần cũng có thể ngộ đạo? Có đạo lý hay không vậy trời.”
…
Không ít người nhìn thấy Vương Đằng dừng lại, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
“Phù!” Một lúc sau, Vương Đằng mới chậm rãi mở hai mắt ra, nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Lúc này hắn đã rõ ‘Lôi văn viễn cổ’ kia rốt cuộc là cái gì!
‘Lôi văn viễn cổ’ cũng là một loại phù văn viễn cổ, nhưng là một loại phù văn viễn cổ cực kỳ đặc thù.
Phù văn viễn cổ giống như là một loại văn tự dùng để viết quy tắc thiên địa.
Phù văn viễn cổ bình thường đó là văn tự bình thường nhất, còn lôi văn viễn cổ đó là chữ lôi!
So sánh với phù văn viễn cổ bình thường, ‘Lôi văn viễn cổ’ là một loại phù văn thừa nhận lực Lôi Đình, nghe nói là cụ thể hóa của căn nguyên hệ Lôi.
Phù văn bây giờ đây do phù văn viễn cổ biến hóa mà đến, giống như trải qua đơn giản hóa nào đó, có thể được càng nhiều người học tập và cảm ngộ.
Nhưng nếu so sánh với phù văn viễn cổ thì lại mất đi một ít chân ý quy tắc thiên địa.
Phù văn sư hiện giờ muốn cảm ngộ ra được chân ý của quy tắc nguyên bản nhất, chỉ sợ vô cùng khó khăn.
Cho nên những phù văn sư này có thể đi đến cấp Tông sư đã là cực hạn, muốn tiếp tục tiến lên trước, nhất định phải học tập phù văn viễn cổ.
Đây là một con đường ngược dòng về viễn cổ!
Sau khi Vương Đằng nắm giữ phù văn viễn cổ mới dần dần sinh ra một loại minh ngộ.
Trở lại chuyện chính, Vương Đằng nắm giữ được ‘Lôi văn viễn cổ’ này, sau đó cũng trở nên kích động trong lòng.
Đây là thứ tốt!
Hiện giờ Vương Đằng đã nắm giữ phù văn viễn cổ đến giai đoạn thông thạo, nếu có thể nhận được một bản vẽ trận pháp viễn cổ hoàn chỉnh thì có thể khắc ra được một trận pháp phù văn viễn cổ, uy lực tuyệt đối còn vượt qua trận pháp phù văn hiện giờ.
Mà nếu lại lấy ‘Lôi văn viễn cổ’ để khắc trận pháp hệ Lôi, uy lực kia còn kinh khủng hơn rất nhiều lần so với trận pháp phù văn viễn cổ.
Làm suy luận.
Đều là trận pháp cấp Tông sư lục phẩm, nếu Vương Đằng dùng lôi văn viễn cổ để khắc, ít nhất tương đương với trận pháp cấp Tông sư bát phẩm cửu phẩm của phù văn hiện giờ khắc ra!
Đây là chênh lệch giữa hai bên!
Vương Đằng nhìn thoáng qua giao diện thuộc tính, ‘Lôi văn viễn cổ’ không hề đứng một mình, mà nằm ở trong ‘Phù văn viễn cổ’.
Nhưng trình độ nắm giữ ‘Phù văn viễn cổ’ của Vương Đằng hiển nhiên đã tăng cao không ít.
‘Phù văn viễn cổ’: 1120/3000 (thông thạo)
“Nhưng tại sao nơi này lại có thể xuất hiện lôi văn viễn cổ? Hay là Lôi cốc này có chỗ đặc thù nào đó?” Lực chú ý của Vương Đằng thu hồi khỏi giao diện thuộc tính, suy nghĩ nảy sinh trong lòng, không khỏi quan sát xung quanh, muốn tìm nguồn gốc sinh ra ‘Lôi văn viễn cổ’.
Đáng tiếc hắn không phát hiện ra điều gì cả, kể cả trên cột dẫn lôi đều chỉ là phù văn bình thường mà thôi, còn không được tính là phù văn viễn cổ.
Vương Đằng lại mở ‘Đôi mắt Chân Thị’ ra, ánh mắt đảo qua từng tấc.
“Hả?”
Đột nhiên, ánh mắt hắn nheo lại, giống như phát hiện ra điều gì, cẩn thận nhìn về một phía trên mặt đất.