Vô số dấu hỏi chấm đen thui hiện lên trên đầu bọn họ, tất cả mọi người đều không thể giải thích được.
Hai trăm mét chỉ là khoảng cách trong chớp mắt, Vương Đằng đi thẳng đến dưới cột dẫn lôi kia, cũng chính là cự ly ba ngàn mét.
Sau đó hắn dừng bước chân ở dưới cột dẫn lôi kia, ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy một thanh niên có thân xác cường tráng đang khoanh chân ngồi trên đỉnh cột đá, lôi đình đang không ngừng đánh lên trên thân thể hắn, bộc phát ra từng vòng lôi quang chói mắt.
“Không ngờ lại là một vị võ giả luyện thể! Hơn nữa còn là võ giả hệ Lôi!” Vương Đằng không khỏi nói thầm trong lòng.
“Nhưng tại sao lại là một kẻ cơ bắp?”
“Chẳng lẽ đây là tác dụng phụ của thiên phú thân thể cấp Thánh sao?”
“Không thể nào, không thể nào, chẳng lẽ về sau ta cũng thay đổi thành như vậy.”
Vương Đằng lập tức cảm nhận được ác ý thật sâu.
Đây là chỗ băn khoăn lớn nhất của hắn!
Hắn cũng không muốn biến thành một anh chàng cục mịch đầy cơ bắp kinh khủng khắp người đâu.
Vậy thì thật sự đáng sợ!
Rất không phù hợp với vẻ ngoài điển trai của hắn.
“Có cảm giác càng chạy càng xa trên con đường luyện thể!” Trong lòng Vương Đằng thật bất dĩ.
Nhưng rất nhanh hắn đã bị tu luyện của đối phương hấp dẫn, mở ‘Đôi mắt Chân Thị’ ra quan sát, cuối cùng cho ra một kết quả, một thân cơ bắp này của đối phương không hề liên quan gì đến thiên phú thân thể cấp Thánh, mà có liên quan đến phương pháp tu luyện của đối phương.
Phương pháp tu luyện hắn dùng là để lực Lôi Đình kích thích cơ bắp toàn thân không ngừng, khiến biến hóa này vô cùng mạnh mẽ.
Công pháp này hơi thô bạo, hoàn toàn không cân nhắc đến vấn đề dáng người của mình.
‘Cổ Thần thân’ của Vương Đằng lại khác, ‘Cổ Thần thân’ quá mức thần dị, phương pháp tu luyện như bá đạo lại ôn hòa, đều không hề giống tất cả công pháp luyện thể.
Cho nên Vương Đằng có thể giữ được hình thái thân xác bao đầu vốn có, tất cả sức mạnh của hắn đều súc tích trong từng tế bào trong cơ thể, lúc bùng nổ ra, mặc dù không khiến cơ bắp bành trướng, nhưng cũng đặc biệt kinh khủng.
Vì thế hắn yên tâm.
Sau đó đã hơi hăng hái quan sát thanh niên kia, đồng thời cũng chờ thử xem có rơi bong bóng thuộc tính ‘Thiên phú thân thể cấp Thánh’.
“Không ngờ Vương Đằng này thật sự đi đến vị trí ba ngàn mét!”
“Xem ra vẫn còn rất thoải mái, vốn không dùng toàn lực.”
“Vậy vì sao vừa rồi hắn lại đi chậm như thế? Chẳng lẽ vì đùa giỡn chúng ta sao?”
“Thôi đi, người ta vốn không để ý đến chúng ta.”
“Lại nói chắc hắn còn có thể đi xa hơn nữa, không hề giống đã đạt đến cực hạn chút nào.”
“Giống như thật sự là vậy.”
“Shhh, tên này không khỏi quá biến thái đi, kể cả kỷ lục của Gallup đều bị san bằng, không biết hắn có thể vượt qua kỷ lục cao nhất được ghi chép lại của học viên cũ không?”
“Đột nhiên hơi mong đợi.”
…
Khi một đám người nhìn thấy Vương Đằng thật sự đi đến chỗ ba ngàn mét, cuối cùng tiếp nhận sự thật này, không khỏi hai mặt nhìn nhau, trong lòng khiếp sợ không thôi.
Gallup tắm rửa trong lôi quang, đột nhiên chú ý đến một ánh mắt đang rơi lên trên người mình, không khỏi nhíu mày lại, mở mắt ra.
Nhìn quanh bốn phía, không hề có người.
Có chuyện gì vậy nhỉ?
Là ai đang nhìn chăm chú vào hắn?
Gallup hơi kỳ quái trong lòng, đuôi khóe mắt đột nhiên nhìn thấy hình như bên dưới mình có một… người!
Hắn cúi đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một thanh niên tóc đen đang đứng ở dưới cột dẫn lôi của mình, hơn nữa đang dùng một ánh mắt thật kỳ quái nhìn mình.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không khí đột nhiên trở nên hơi quỷ dị.
“Ngươi… đang nhìn cái gì?” Một lát sau, khóe miệng Gallup mấp máy, cuối cùng không nhịn được nữa mở miệng hỏi.
“Ngắm phong cảnh.” Vương Đằng cười hề hề nói: “Mặc kệ ta, ngươi tiếp tục tu luyện.”
“…” Cơ mặt Gallup hơi co giật.
Ngươi cmn luôn luôn nhìn ta, kêu ta tu luyện như thế nào chứ?
Đây là kẻ dở hơi chui từ đâu ra vậy?
“Ngươi đổi chỗ khác đi.” Gallup thầm hít một hơi thật sâu, nói.
“Được.”
Không biết vì sao, trong lòng Gallup không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nhưng rất nhanh một đống vạch đen lại xuất hiện trên trán hắn.
Chỉ thấy đối phương đi đến dưới một cột dẫn lôi không người khác, nhảy vọt lên, sau đó khoanh chân ngồi trên đó, đối diện trực tiếp với hắn, vẫn dùng ánh mắt thật kỳ quái nhìn hắn.
“…” Gallup cảm thấy muốn đánh người.
“Ngươi mau tu luyện đi, đừng để ta ảnh hưởng đến tu luyện của ngươi.” Vương Đằng thúc giục.
“Ngươi có thể đừng nhìn ta không?” Gallup im lặng một lát, nói.
“À, được rồi, ta thấy ngươi thật quen thuộc, cho nên không nhịn được nhìn nhiều một chút, đừng để ý nhé.” Vương Đằng cười hề hề nói.
“…” Gallup.
Thần con mẹ nó nhìn nhiều một chút, ngươi luôn nhìn chằm chằm có được không hả?
Đâu có ai nhìn người khác như vậy.
Có phải tên này có đam mê đặc thù gì không?
Gallup đột nhiên căng thẳng, hoài nghi liếc nhìn Vương Đằng, thấy hắn đã nhắm mắt lại mới ít nhiều nhẹ nhàng thở ra.
“Hy vọng không phải, bằng không ta sẽ đánh đến hắn không thể tự lo liệu, lại dám đánh chủ ý lên Gallup ta, tuy rằng ta đúng là một người đàn ông đích thực.” Ý niệm như vậy lóe lên trong lòng Gallup, một lần nữa nhắm mắt lại.
Nhưng ngay sau đó hắn lại mở to mắt, vẫn cứ cảm giác đang có người nhìn mình chằm chằm.
Hơn nữa hắn dám khẳng định chính là tên trước mắt này.
Tuyệt đối là hắn!
Cảm giác nóng như lửa kia, chắc chắn không sai được.
Nhưng hắn lại thấy ánh mắt của thằng cha đối diện vẫn đang nhắm chặt, chưa hề mở ra, cũng không cảm nhận được tinh thần dao động gì cả.
Hơn nữa lúc hắn mở to mắt ra, cảm giác bị người nhìn chằm chằm kia cũng biến mất không thấy đâu nữa, giống như chỉ là một loại ảo giác.
Gallup hoài nghi trong lòng, lại nhắm mắt lại.
Cảm giác bị người nhìn thẳng vào kia lại xuất hiện lần nữa…
Xoẹt!
Gallup chờ trong giây lát, đánh bất ngờ, chợt mở to mắt.
Đáng tiếc cảm giác kia lại lần nữa biến mất.
Thanh niên tóc đen đối diện vẫn nhắm mắt lại, thậm chí còn có lôi đình đánh từ trên bầu trời xuống, dáng vẻ như đang nghiêm túc tu luyện.