Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2379 - Chương 2379. Điểm Tích Luỹ Đến Tay! Bảy Phán Quyết Tụ Tập! (2)

Chương 2379. Điểm tích luỹ đến tay! Bảy Phán quyết tụ tập! (2)
Chương 2379. Điểm tích luỹ đến tay! Bảy Phán quyết tụ tập! (2)

Viên Cổn Cổn vung tay lên, một màn sáng hiện lên, trang web Tàng Bảo các của học viện theo đó xuất hiện ở trước mặt Vương Đằng.

“Ta cảm thấy hiện giờ ngươi có thể suy xét cân nhắc rèn một thanh binh khí cấp Bất Hủ thuộc về mình.” Viên Cổn Cổn đề nghị.

“Binh khí cấp Bất Hủ!” Vương Đằng nhíu mày: “Nhưng lấy trình độ luyện tạo hiện giờ của ta, cách rèn binh khí cấp Bất Hủ còn hơi quá xa.”

“Vậy cũng đúng, rèn binh khí cấp Bất Hủ phải đạt đến cấp bậc Luyện tạo sư cấp Thánh mới được.” Viên Cổn Cổn nói: “Mà muốn đạt đến cấp bậc Luyện tạo sư cấp Thánh, thực lực của ngươi ít nhất phải đạt đến cấp Giới Chủ!”

“Điều kiện này không khác Luyện đan sư cấp Thánh.” Vương Đằng lắc đầu.

“Xem ra hiện giờ nghĩ đến những thứ này còn quá sớm.” Viên Cổn Cổn cười khổ nói.

“Thật ra lấy thể chất và nguyên lực của ta, nếu đạt đến cấp Vực Chủ, có lẽ có thể thử luyện chế.” Vương Đằng sờ cằm nói.

“Vậy cũng phải đợi ngươi bước vào cấp Vực Chủ.” Viên Cổn Cổn nói.

“Vốn cho rằng một sừng của cự kình độc giác Hãn Hải này có thể lập tức dùng để luyện chế binh khí, hiện giờ xem ra còn phải chờ thêm một chút.” Một cái sừng kỳ lạ xuất hiện trong tay Vương Đằng, hắn lắc đầu thất vọng nói.

“Cứ để đó đi, loại nguyên vật liệu hiếm có này, cho dù ngươi đến cấp Vực Chủ, cấp Giới Chủ, đây vẫn là nguyên vật liệu cực kỳ hiếm thấy, đến lúc đó ngươi lại thu thập một vài nguyên vật liệu đặc thù, có khi thật sự có thể luyện chế ra một binh khí cấp Bất Hủ mạnh mẽ.” Viên Cổn Cổn nói.

Vương Đằng gật đầu, nhìn Tàng Bảo các, đột nhiên phát hiện ra một vấn đề.

Hơn sáu mươi vạn điểm tích luỹ của hắn hình như cũng không nhiều!

Đồ rẻ thì không muốn mua, đồ đắt lại mua không nổi.

Hơn nữa mấy thứ giống như công pháp, chiến kỹ này không hề có tác dụng gì đối với hắn cả, hắn trực tiếp cạo lông cừu có thể nhận được rất nhiều công pháp và chiến kỹ, tiêu điểm tích luỹ đi mua còn hơi lãng phí.

Chủ yếu là hiện giờ hắn tự sáng tạo ra công pháp ‘Hỗn Độn Tinh Thần quyết’ bao gồm tất cả nguyên lực này, vốn không cần thiết phải đi tu luyện công pháp khác.

Ít nhất tạm thời là như vậy.

“Ta cần nhìn xem nhiều, suy luận công pháp loại hỗn hợp này, vì để chuẩn bị cho sáng tạo ‘Hỗn Độn Tinh Thần quyết’ cấp Vực Chủ về sau, nhưng công pháp trình tự cấp Vực Chủ, cấp Giới Chủ thậm chí cấp Bất Hủ đều phải mấy vạn, thậm chí hơn mười vạn điểm tích luỹ, chút điểm tích luỹ này của ta vốn không đủ xem.” Vương Đằng bất đắc dĩ nghĩ vậy trong lòng.

Điều này thật xấu hổ!

Mới vừa rồi còn cảm thấy mình là người giàu có, kết quả vừa nhìn, hóa ra vẫn rất nghèo!

Thật ra nếu đối với võ giả bình thường thì vài chục vạn điểm tích luỹ đã rất nhiều, đủ để cho bọn họ tu luyện một khoảng thời gian rất dài.

Nhưng con đường Vương Đằng đang đi rất đặc thù và không hề giống với tất cả mọi người, tài nguyên cần tiêu hao càng kinh khủng có thể đoán được.

Vương Đằng lắc đầu, kêu Viên Cổn Cổn tắt Tàng Bảo các, mắt không thấy lòng không phiền.

Có rất nhiều thứ bên trong đó hắn đều muốn, ví dụ binh khí cấp Thần như Hư Không kiếm, Minh Thần kiếm vân vân, đáng tiếc không mua nổi, nhìn cũng vô ích.

“Vẫn sử dụng trên tu luyện thôi.” Vương Đằng quyết định đi đến đồng bằng Kiếm Vũ , nhìn xem có thể từ bên đó tiến vào không gian giới vực không, đi vào trong không gian giới vực tu luyện.

Không gian giới vực tuyệt đối là một chỗ có thể cấp tốc tăng thực lực lên, tiêu tốn điểm tích luỹ ở đó, không thể nghi ngờ là một quyết định sáng suốt.

Ngay lúc Vương Đằng chuẩn bị đi đến đồng bằng Kiếm Vũ .

Trên tầng cao nhất của tòa nhà hội Trọng tài học viện.

Ở đây chỉ có một căn phòng họp.

Bình thường không ai có thể tiến vào nơi đây.

Nhưng lúc này lại có mấy bóng sáng hiện lên trong phòng họp.

Cẩn thận đếm, tổng cộng có bảy bóng sáng.

Khuôn mặt của bọn họ mơ hồ, mặc dù chỉ là một bóng sáng, nhưng trên người đều tản mát ra một loại khí chất độc đáo, khiến cho người ta không thể nào nhìn thẳng.

Trên ghế ngồi sau lưng mỗi một bóng sáng đều có một văn tự cổ tộc, chia ra tương ứng với bảy con số từ một đến bảy.

Bảy Phán quyết!

Nếu có cấp cao của hội Trọng tài học viện ở đây sẽ nhận ra được bọn họ chính là người lãnh đạo tối cao của hội Trọng tài học viện… bảy vị Phán quyết!

Đồng thời bọn họ cũng đại biểu cho… người mạnh nhất trong số các học viên của học viện!

Bình thường bảy vị Phán quyết này đều không ở trong học viện, phần lớn thời gian đều chiến đấu ở chiến trường bên ngoài, hoặc đi lại ở các cấm địa thần bí lớn, tăng thực lực của mình, tìm kiếm cơ hội đột phá cấp bậc càng cao hơn.

Giờ phút này, bảy vị Phán quyết đồng thời xuất hiện như thế, không thể nghi ngờ là một tình huống vô cùng hiếm thấy.

Bảy người xuất hiện, im lặng một lát.

Cuối cùng vị Phán quyết ngồi trên chiếc ghế khắc chữ số cổ tộc VII bật cười khẽ, mở miệng nói: “Kể chuyện cười cho mọi người?”

“Học viện kêu chúng ta sắp xếp một vị trí trong hội Trọng tài cho một học viên mới!”

“Các ngươi nói, có nực cười không?”

“Học viên mới!” Người ngồi trên ghế khắc chữ số cổ tộc III là vị Phán quyết thứ ba, lúc này hắn không khỏi lắc đầu, nói: “Ta nhớ học viên mới kỳ này mới vừa nhập học được hơn một tháng?”

“Hơn một tháng.” Vị Phán quyết thứ tư cười ha ha nói, giọng điệu mang ý tứ không rõ.

“Đây lại là lần đầu tiên gặp được.” Vị Phán quyết thứ năm nói.

“Nghe nói là học viên của học viện tinh không thứ 7 các ngươi, là ai vậy?” Vị Phán quyết thứ hai quay đầu sang nhìn vị Phán quyết mở miệng đầu tiên hỏi.

“Chính là Vương Đằng đã đi lên Tinh bảng, ta còn chưa kịp chú ý đến hắn, hắn đã sốt ruột khó nén xông ra.” Vị Phán quyết thứ bảy cười nhạt nói.

“Có cảm thấy chút uy hiếp không?” Vị Phán quyết thứ ba khẽ cười nói.

“Uy hiếp? Ngươi đang đùa ta hả? Chỉ là một học viên mới có thể có uy hiếp gì đến ta chứ.” Vị Phán quyết thứ bảy nở nụ cười, giống như nghe được một câu chuyện gì đó cực kỳ khôi hài.

Hết chương 2379.
Bình Luận (0)
Comment