Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2389 - Chương 2389. Phi Vân Minh! Vương Đằng Và Lục Thiên Giao Đấu! (3)

Chương 2389. Phi Vân Minh! Vương Đằng và Lục Thiên giao đấu! (3)
Chương 2389. Phi Vân Minh! Vương Đằng và Lục Thiên giao đấu! (3)

Người bình thường thật sự không thể nào lĩnh ngộ được ý cảnh Sát Lục này.

Lục Thiên tự nhận hiểu rõ một điểm này.

Nhưng Vương Đằng tên này lại tỏ ra không có gì ghê gớm cả cũng rất đáng giận.

Đặc biệt là ý cảnh Sát Lục này vẫn còn là thứ Lục Thiên lấy làm kiêu ngạo!

Không chấp nhận được người khác hạ thấp!

“Hừ!”

Lục Thiên hừ lạnh một tiếng, toàn thân chợt biến mất tại chỗ, tốc độ lại nhanh như tia chớp, bay nhanh về phía Vương Đằng.

Chiến kiếm trong tay lóe lên từng ánh kiếm màu đen, đầy trời ngập đất bao phủ về phía Vương Đằng.

Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe, thân xác hóa thành tia sáng, tốc độ còn nhanh hơn Lục Thiên vài phần.

Độn Quang!

Hắn trực tiếp hóa thành một tia sáng màu trắng, xuyên qua trong ánh kiếm màu đen kia.

Cùng lúc đó, trong ánh sáng màu trắng có các đường ánh kiếm màu đen nở rộ ra.

Một màn này cực kỳ đẹp đẽ!

Giống với một đóa hoa màu trắng đột nhiên hé nở ra cánh hoa màu đen.

Rầm!

Hơn phân nửa ánh kiếm va chạm vào với ánh kiếm của Lục Thiên, phần còn lại lập tức xông về phía chính hắn.

Thân xác của Lục Thiên bị ép ra, sắc mặt hơi âm trầm, chiến kiếm trong tay quét ngang, phá hủy tất cả ánh kiếm.

Nhưng vào lúc này, tia sáng màu trắng do Vương Đằng biến thành chợt đi đến trước mặt hắn, khiến ánh mắt Lục Thiên chợt co rụt lại.

“Tốc độ của ngươi quá chậm!”

Vương Đằng mỉm cười với Lục Thiên, chiến kiếm trong tay đột nhiên bổ ra, ánh kiếm màu đen bùng nổ.

“Kiếm của ta rất nhanh!” Lục Thiên nheo hai mắt lại, chiến kiếm trong tay lại ra sau mà đến trước, va chạm vào với chiến kiếm của Vương Đằng.

Keng!

Tiếng kim loại rung lên quanh quẩn không ngừng trong hư không.

Thậm chí không gian xung quanh còn bị chấn động ra các vết nứt nhỏ.

Không gian chiến đấu này có thể mô phỏng tất cả, không hề khác chân thật, cho nên khi chiến đấu sẽ tạo ra động tĩnh gì đều được mô phỏng ra.

Lúc này không gian đã bị đánh rách tả tơi, đó là nói lên chiến đấu giữa hai người đủ sức đánh rách tả tơi không gian chân thật.

Giờ này phút này, hai người trực tiếp chiến đấu cận thân, trong phạm vi chưa đến ba mét xung quanh, ánh kiếm bắn ra, nhưng lại không phân rõ được đâu của là Vương Đằng, đâu là của Lục Thiên.

Trong một lúc ngắn ngủi, bọn họ đã giao chiến mấy trăm kiếm, người xem hoa cả mắt.

Cùng lúc đó, ở trong môt không gian khác, rất nhiều người đang xem cuộc chiến nhìn hai người giao chiến đều ào ào lên tiếng kinh hô.

“Thật mạnh!”

“Hai ngươi này đều thật mạnh!”

“Kiếm pháp của Lục Thiên thật mạnh mẽ, đây là chuyện mọi người đều biết, nhưng trên kiếm pháp Vương Đằng này lại ngang tài ngang sức với Lục Thiên, thật sự không thể tưởng tượng nổi!”

“Ta nhớ lần trước Vương Đằng chiến đấu với Chúc Long Sơn, mạnh nhất của hắn rõ ràng là thân thể và đao pháp!”

“Đúng vậy, thân thể và đao pháp của Vương Đằng mạnh mẽ thì thôi, kể cả kiếm pháp đều kinh khủng như thế!”

“Con bà nó, tên này tu luyện như thế nào vậy, biến thái thế!

“Các ngươi không phát hiện sao, ý cảnh kiếm đạo hắn đang sử dụng giống hệt với Lục Thiên!”

“Thật sự là vậy, ta nghe nói thứ Lục Thiên nắm giữ là ý cảnh Sát Lục, chẳng lẽ…”

“Nhất định là vậy, cho dù không ở trong không gian chiến đấu kia, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được sát ý kinh khủng không cách nào hình dung được.”

“Khéo như vậy sao? Hai người này va chạm với nhau, chẳng phải sẽ càng thêm kịch liệt.”

“Không biết ai mạnh hơn?”

Chúc Long Sơn cũng có mặt trong đám người.

Sau khi biết được Vương Đằng định tỷ thí với Lục Thiên, hắn đã đi đến.

Cơ hội như vậy, hắn sẽ không bỏ qua.

Nhưng lúc này nhìn thấy Vương Đằng và Lục Thiên giao chiến, trái tim của hắn lại không chịu đựng nổi.

Vương Đằng tên khốn kai còn nắm giữ ý cảnh kiếm đạo loại giết hại mạnh mẽ như vậy, lần trước còn không dùng đến.

Vậy không phải nói lên rằng hắn còn chưa điều tra rõ ngọn ngành của Vương Đằng sao?

So với thất bại, đây mới là sỉ nhục lớn hơn đối với hắn.

Lúc này ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào chiến đấu giữa hai người Vương Đằng trong không gian chiến đấu, đôi tay siết chặt, trên trán thậm chí còn nổi cả gân xanh.

Vì thế cho nên võ giả xung quanh đều theo bản năng rời xa hắn, sợ lỡ như hắn không khống chế nổi sẽ một quyền nện vào người bên cạnh.

Rầm!

Một tiếng nổ vang.

Trong không gian chiến đấu, chiến kiếm trong tay hai người Vương Đằng và Lục Thiên vẽ ra một loại hoa lửa, sau đó lập tức tách rời, bắn ra nơi xa xa.

Một phen giao chiến, dư ba do nguyên lực tạo thành đã trực tiếp đẩy lui hai người mấy ngàn mét mới khó nhọc dừng người lại, đứng đối diện ở trong không trung xa xa.

“Vương Đằng, ngươi khiến cho ta thật kinh ngạc, không ngờ lại có người nắm giữ ý cảnh Sát Lục có thể đánh với ta đến mức độ như vậy.” Vẻ hưng phấn lại lóe lên trong mắt Lục Thiên, mở miệng nói.

Vương Đằng nhìn thấy trạng thái như thế của đối phương, không khỏi hơi dở khóc dở cười.

Tên này thật hiếu chiến!

Nhưng như vậy cũng tốt, chiến đấu càng kịch liệt, bong bóng thuộc tính rơi xuống càng nhiều, Vương Đằng còn muốn cạo càng nhiều lông cừu từ trên người hắn.

Vì thế…

“Đây mới là gì chứ, ta còn chưa dùng toàn lực.” Vương Đằng thản nhiên nói.

“Được, đủ cuồng!”

“Vậy để cho ta nhìn xem ngươi có thể đỡ được một kiếm này của ta không!”

Lục Thiên hét lớn một tiếng, chiến kiếm trong tay chợt bộc phát ra tia sáng màu đen cực kỳ chói mắt, một ánh kiếm trực tiếp phóng lên cao, lại đạt đến mấy trăm trượng!

Sát ý vô tận ngưng tụ ở trên ánh kiếm mấy trăm trượng kia, giống như một mảnh núi thây biển máu, như ngập trời phủ đất nện xuống Vương Đằng.

Một kiếm giết Thần!!!

Tia sáng màu đen thâm thúy vô cùng nổ bắn ra từ trong mắt Lục Thiên, toàn thân đều trở nên cực kỳ nguy hiểm, chiến kiếm trong tay ầm ầm chém ra.

Ánh kiếm trăm trượng mang theo sát ý kinh khủng kia chém từ trên bầu trời xuống.

Ánh kiếm kinh khủng phản chiếu trong mắt Vương Đằng, ánh mắt hắn không khỏi lóe sáng lên, trên chiến kiếm trong tay cũng bộc phát ra tia sáng màu vàng lộng lẫy.

Hết chương 2389.
Bình Luận (0)
Comment