“Ngươi… ngươi còn định như thế nào nữa?” Thẩm Viêm Phong hơi lắp bắp hỏi.
“Không có việc gì, chỉ liếc nhìn hai người các ngươi mà thôi, đi thong thả không tiễn.” Vương Đằng câm lặng, sợ rằng hai vị này đã bị dọa sợ nát gan, hắn không làm khó đối phương nữa, vẫy tay, cười tủm tỉm nói.
“Chúng ta… có thể đi rồi chứ?” Thạch Thiên Vân hỏi.
“Đi đi, đi đi, còn định ở lại để ta chữa thương cho các ngươi sao.” Vương Đằng tức giận nói.
“Không cần! Không cần! Tự chúng ta biết chữa thương.” Hai người Thẩm Viêm Phong và Thạch Thiên Vân vội vàng xua tay, giống như chạy trốn rời khỏi nơi đây.
Vương Đằng thấy hai người trốn hắn giống như tránh né hồng thủy mãnh thú, không khỏi liếc xéo mắt, sau đó tiếp tục nhìn về phía vài bong bóng thuộc tính còn thừa lại.
Tiếp theo chính là hai loại thiên phú cấp Thánh!
Hệ Phong và hệ Thủy!
Hai loại thiên phú này, bản thân Vương Đằng đã đạt đến trình độ cấp Thánh, lúc này giá trị thuộc tính tăng lên, lập tức khiến hai loại thiên phú này tăng lên không ít.
‘Thiên phú hệ Thủy cấp Thánh’: 8500/50000
‘Thiên phú hệ Phong cấp Thánh’: 2100/50000
Trong đó thiên phú hệ Phong cấp Thánh tương đối hiếm thấy, bình thường tăng lên đều không dễ dàng gì.
Trong rất nhiều thiên phú cấp Thánh của Vương Đằng, giá trị thuộc tính của thiên phú hệ Phong cấp Thánh này có thể nói là ít nhất, hiện giờ ít ra đã đuổi lên một chút.
Một tia sáng màu xanh lóe lên trong mắt Vương Đằng, thiên phú hệ Phong tăng lên khiến hắn cảm thấy năng lực cảm giác và khống chế vân vân đối với nguyên lực tinh thần hệ Phong của mình đều tăng lên rất nhiều.
Hắn đột nhiên có một cảm giác ta chính là gió.
Nhớ ngày đó, Vương Đằng gặp phải Phong Thần điểu ở trong vũ trụ hư cấu, mạo hiểm nguy hiểm thật lớn mới chiếm được thiên phú hệ Phong cấp Thánh từ trên người nó.
Vì thế hắn còn bị Phong Thần điểu kia trực tiếp xử lý, trải nghiệm vui sướng của cái chết một phen.
Hơn nữa không phải là tử vong bình thường, đó là một quá trình tử vong tương tự với lăng trì, thật sự khỏi phải nói ngây ngất bao nhiêu.
Hiện giờ nhớ lại, Vương Đằng đều cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Nói thật đó vẫn là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác tử vong cực kỳ chân thật kia, cảm nhận khắc lại quá sâu.
May mà ở trong vũ trụ hư cấu, nếu ở trong Nguyên Vũ Trụ, Vương Đằng vốn không dám đi nhặt bong bóng thuộc tính kia.
Hiện giờ ngẫm lại không khỏi hơi thổn thức.
Vương Đằng đột nhiên rất muốn đi gặp Phong Thần điểu kia một lần, mối thù ngược đãi, không thể không báo.
Đáng tiếc kể cả ở trong vũ trụ hư cấu thì Phong Thần điểu kia vẫn là tồn tại cực kỳ hiếm thấy, cho dù Vương Đằng tiến vào trong vũ trụ hư cấu đều rất khó gặp được một con Phong Thần điểu.
Trước đó hắn đã từng thử vài lần, chỗ giống nhau nhưng vốn không tìm được Phong Thần điểu kia.
Vương Đằng lắc đầu, vứt suy nghĩ này ra sau đầu, nhìn về phía vài bong bóng thuộc tính cuối cùng.
Cuối cùng chỉ còn lại hai loại thuộc tính tinh thần cấp Vũ Trụ và ngộ tính cấp Giới Chủ.
Giá trị thuộc tính do hai người Thẩm Viêm Phong và Thạch Thiên Vân rơi xuống đều không ít, đạt đến mấy ngàn điểm, khiến tinh thần và ngộ tính của Vương Đằng đều tăng lên một đoạn.
Thành viên của hội Phong Vân trước đó đều cung cấp rất nhiều thuộc tính tinh thần và ngộ tính cho Vương Đằng, vì thế…
‘Tinh thần’: 26500/200000 (cấp Vũ Trụ)
‘Ngộ tính’: 136500/300000 (cấp Giới Chủ)
Vương Đằng nhìn thoáng qua giao diện thuộc tính, tương đối hài lòng gật đầu.
Những người này không hổ đều là võ giả thiên tài, mỗi ngày cạo lông cừu của bọn họ thì có thể khiến cho hắn cấp tốc tăng lên.
Đương nhiên chuyện này có liên quan đến tư thế cạo lông cừu của hắn.
Ví dụ như thuộc tính tinh thần và ngộ tính này, nhất định phải dùng cục gạch Phiên Lôi đến cạo lông cừu mới có thể cạo sạch sẽ được.
Nhặt bong bóng thuộc tính xong, Vương Đằng đi xuống võ đài, tụ họp với đám người Nguyệt Kỳ Xảo.
“Lão đại, lần này ngươi quá trâu bò, kể cả hội trưởng của hội Thanh Viêm đều dám mắng, ngươi không thấy được sắc mặt của Phong Thanh Viêm kia đâu, ta thiếu chút nữa cho rằng hắn không nhịn được định đánh ngươi…” Vi Đức vừa thấy Vương Đằng đi tới, lập tức thao thao bất tuyệt nói ra, thật sự còn kích động hơn cả Vương Đằng người trong cuộc này.
“Hội trưởng hội Thanh Viêm cái gì, ta chưa từng nghe nói đến, không cần để ý đến hắn.” Vương Đằng trực tiếp xua tay, tỏ vẻ hoàn toàn không quá quan tâm đến.
“Đúng đúng, không biết Phong Thanh Viêm kia từ đâu chạy đến, lại định kêu lão đại ngươi bỏ qua cho hai người Thẩm Viêm Phong, quá không biết xấu hổ.” Vi Đức phụ họa.
“Không thể chiều theo loại người này, bằng không hắn sẽ được đằng chân lân đằng đầu, thật sự coi mình là quan trọng.” Vương Đằng vỗ bả vai Vi Đức, rất vui mừng dạy bảo.
Mập này thật hiểu chuyện!
Có tiền đồ!
“Các ngươi thật sự đủ rồi đấy!” Nguyệt Kỳ Xảo lại xem thường, nghe không nổi nữa.
Vương Đằng thích khoác lác thì thôi, hiện giờ lại thêm một Vi Đức nịnh hót, hai người vừa vặn ghép thành một.
Góc bù!
Hoàn mỹ!
“Ngươi như vậy không đúng, giác ngộ không đủ cao, vẫn nên học Vi Đức một chút, ngươi xem hắn lý giải thấu đáo bao nhiêu.” Vương Đằng quay đầu sang nhìn Nguyệt Kỳ Xảo, trên mặt lộ vẻ thất vọng, lắc đầu nói.
“…” Nguyệt Kỳ Xảo.
Thần cmn giác ngộ không đủ cao!
Còn lý giải không thấu đáo!
Phong Thanh Viêm kia là hạng người bất cứ ai đều có thể đắc tội được sao?
Nàng vô cùng hoài nghi, nếu Vi Đức thật sự học tập Vương Đằng, đoán chừng sẽ đến chết đều không biết đã chết như thế nào.
Wood và vài thành viên của hội Trọng tài học viện đang đi đến, nghe được lời Vương Đằng nói, sắc mặt kỳ quái đến cực hạn.
Tên này thật sự dám nói
Đắc tội hội Thanh Viêm và Phong Thanh Viêm, chẳng lẽ thật sự không coi là quan trọng sao?
“Vương Đằng, chúc mừng!” Wood đi đến, mở miệng cười nói.
“Có gì hay để chúc mừng chứ, đây cũng không phải là chuyện tốt gì.” Vương Đằng ôm quyền về phía Wood, cười nói: “Lần này cảm ơn học trưởng đã đến ủng hộ cho ta, bằng không còn không biết người của hội Thanh Viêm kia sẽ kiêu ngạo đến như thế nào đâu.”