“Khủng bố như vậy!” Vương Đằng kinh ngạc nói.
“Đó là đương nhiên, mặc dù ngươi là một võ giả hệ Độc, hơn nữa có được loại thể chất hệ Độc nào đó, nhưng ta khuyên ngươi vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, đừng sơ ý.” Viên Cổn Cổn nói.
Nó luôn luôn đi theo bên cạnh Vương Đằng, có rất nhiều thứ tự nhiên không thể che giấu được ánh mắt của nó.
Hơn nữa Vương Đằng cũng không cố tình che giấu những thứ này, cho nên hiện giờ Viên Cổn Cổn đều rất tinh tường với những loại nguyên lực đang được Vương Đằng nắm giữ, thậm chí còn hiểu biết một chút về vài thể chất đặc thù của hắn.
Vương Đằng gật đầu.
Mới vừa rồi lúc ở đây, hắn đã cảm nhận được nơi đây không đơn giản, có một khí cơ vô cùng nguy hiểm tràn ngập xung quanh, tự nhiên sẽ không khinh thường.
“Lại nói vòng xoáy dòng khí mới vừa rồi đã tiêu tán ở trong này, có phải vì nguyên nhân gì không?” Vương Đằng lại sờ cằm, trầm ngâm nói.
“Có lẽ điểm cuối cùng của vòng xoáy dòng khí kia vốn ở trong này.” Viên Cổn Cổn ngẫm nghĩ một chút, nói: “Hành tinh Hạt Vương hết sức đặc thù, tồn tại rất nhiều biến hóa thiên văn khiến cho người ta không thể nào tưởng tượng được, có lẽ cảnh chúng ta gặp được mới vừa rồi chính là một trong số đó.”
“Thật sự không hay ho!” Vương Đằng lắc đầu, sắc mặt chợt lạnh xuống: “Nhưng đáng lẽ ra chúng ta có thể chạy thoát, là vài tên võ giả kia cố tình kéo ta xuống nước.”
“Mấy người kia thật sự hơi quá đáng, tuyệt đối không thể quên đi món nợ này được.” Viên Cổn Cổn nhớ lại việc này cũng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, oán khí nói.
“Hừ!” Vương Đằng hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Nhất định phải khiến bọn chúng trả giá thật nhiều, Vương mỗ ta không phải dễ ai cũng có thể dễ ăn hiếp như vậy.”
“Nhưng bọn họ đều là võ giả cấp Vực Chủ, còn có sáu người, lại có cả tinh thần niệm sư cấp Vực Chủ, thực lực mạnh hơn ngươi nhiều lắm.” Viên Cổn Cổn nói không hề lạc quan: “Cho dù ngươi vận dùng tất cả át chủ bài đều rất khó đồng thời ứng phó với sáu tồn tại cấp Vực Chủ!”
“Ngươi nói đúng, kể cả ta vận dụng tất cả thủ đoạn đều không thể đồng thời ứng phó với sáu tên cấp Vực Chủ!” Sắc mặt Vương Đằng thay đổi, trầm giọng nói: “Thực lực của ta thật sự còn chưa đủ mạnh!
Giờ này phút này, cuối cùng hắn đã cảm nhận được một cảm giác bực tức.
Nếu đối mặt với võ giả cấp Vũ Trụ, hắn không hề sợ sệt gì, đối mặt với một võ giả cấp Vực Chủ cũng có thể ứng phó được, nhưng đối mặt với sáu tên, chênh lệch còn hơi lớn.
Chứ đừng nói đến là cường giả cấp Giới Chủ, đặc biệt còn là cường giả cấp Giới Chủ của học viện tinh không.
Cả đám đều là cấp bậc thiên tài, rất khó vượt cấp chiến thắng bọn họ được.
Sở dĩ hắn có thể chiến thắng được Ngột Não Ma Hoàng ở hành tinh phòng ngự số 29 lần trước, ở trên trình độ rất lớn là nhờ tướng quân Mokallen đã đánh đối phương gần chết, vả lại đối phương hơi coi thường hắn, hắn mới có thể nhặt được chỗ tốt cuối cùng.
Hắn có chiêu mạnh, nhưng phải trúng mới được.
Nếu cường giả cấp Giới Chủ định trốn, chiêu mạnh của Vương Đằng rất khó có thể đánh trúng được đối phương.
Mà Vương Đằng chỉ có lực lượng ra một chiêu.
Nhiều hơn nữa thì không được.
Nói tóm lại, chiến thắng trong một lần kia do nhiều nhân tố kết hợp tạo nên, bất cứ một nhân tố nào có chút sai lầm đều khó có thể thắng lợi.
Vương Đằng xem như nhìn rất rõ một điểm này.
Bởi vậy hắn mới không lỗ mãng đi đối chiến trực diện với sáu võ giả cấp Vực Chủ, kể cả sử dụng đến lực thời gian đều không thể đột nhiên khiến sáu cường giả cấp Vực Chủ đình trệ.
Như vậy sẽ tiêu hao quá lớn đối với hắn, còn không nhất định có tác dụng.
Hơn nữa một khi hắn hiện thân sẽ trở thành bia ngắm công kích cho bọn họ, cuối cùng có khả năng rất lớn, hắn vẫn sẽ rơi vào trong vòng xoáy dòng khí kia, thậm chí sẽ bị thương nặng.
“Hiện giờ ngươi định làm như thế nào?” Viên Cổn Cổn hỏi, hắn biết Vương Đằng không phải hạng người bị bắt nạt thì không hé môi, nhất định phải đòi món nợ này về.
Nhưng nên làm như thế nào cũng là một vấn đề.
“Nếu đã đến đây, ta định đi xuống nhìn xem một chút trước, nếu có thể để cho nguyên lực hệ Độc của ta tăng lên, đó là lựa chọn không tệ, khi ấy đối phó với sáu võ giả cấp Vực Chủ kia, nắm chắc của ta sẽ càng lớn hơn.” Vương Đằng nói.
“Vậy chính ngươi phải cẩn thận!” Viên Cổn Cổn không nhiều lời nữa, nhắc nhở một câu rồi không nói gì thêm.
Ánh mắt Vương Đằng hơi lóe lên, thân xác vừa nhảy, cực kỳ cẩn thận rơi xuống bên dưới.
Vù!
Xu thế rơi xuống gây ra từng trận gió mạnh, nhưng sương mù xung quanh lại giống như cố định ở đó, dù thế nào đều không thể xua tan đi được.
“Những sương mù này quả nhiên ẩn chứa kịch độc!” Vương Đằng vừa rơi xuống vừa cảm nhận lực lượng kịch độc truyền đến từ trong sương mù, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Vèo!
Đột nhiên vang lên một tiếng xé gió ở trong sương mù.
Vương Đằng hơi nheo mắt lại, chỉ sang bên trái, một tia sáng bắn ra trực tiếp lọt vào bên trong sương mù.
Dưới thổi quét của nguyên lực, sương mù cuối cùng bị phá ra, lộ ra tình hình bên trái trước mặt.
Một con cự mãng mọc đầy vảy màu sắc sặc sỡ đang như điện giật xông đến chỗ Vương Đằng, nó mở cái miệng khổng lồ ra, bắn ra mùi tanh hôi, cho dù giữa hai bên còn cách xa vài chục mét, nhưng vẫn có thể ngửi thấy được rõ ràng.
Xì!
Cự mãng rít lên, phun ra một chất nhầy màu xanh đậm về phía tia sáng trước mặt.
Một âm thanh xì xì lập tức vang lên.
“Hả?” Vương Đằng thoáng thay đổi sắc mặt, vừa rồi hắn mới dùng niệm lực tinh thần khống chế bắn ra một phi đao cấp Vũ Trụ, không ngờ đối mặt với nọc độc của cự mãng lại lập tức đã bị ăn mòn.
Cũng may hắn đã sớm có chuẩn bị, tia sáng thứ hai bắn ra từ một phương hướng khác, lượn vòng lại, trực tiếp đâm vào trong cái miệng rộng của cự mãng.
Tsi!
Cặp đồng tử dựng thẳng vĩ đại của cự mãng kia lập tức co rụt lại, phát ra tiếng thét lên thống khổ, nhưng rất nhanh đã không có động tĩnh gì.
Phụt xoẹt!