Lúc này Vương Đằng đã không còn đi kiểm kê thu hoạch nữa, dù sao cơ bản đều là nguyên lực tinh thần hệ Độc và thuộc tính trắng, có đôi khi sẽ xuất hiện một hai thuộc tính của kỹ năng đặc thù loại Độc, nhưng đều không nhiều lắm.
Chỉ có điều hắn không kịp vui vẻ, đột nhiên phát hiện tinh thú xung quanh càng ngày càng nhiều lên.
Kể cả tinh thú cấp Hoàng thượng vị không biết từ khi nào đã nhiều thêm hai con, đang giết đến từ hai bên trái phải.
“Tiểu Bạch!”
Vương Đằng lập tức gọi Tiểu Bạch từ bên trong mảnh nhỏ không gian ra, đứng ở trên người nó, quát to: “Đi mau!”
O ((⊙﹏⊙ ) )o
Tiểu Bạch hơi sửng sốt, không ngờ mình vừa đi ra lại là tình hình như vậy, lập tức hoảng hốt, nhưng phản ứng của nó vẫn rất nhanh, lập tức vỗ cánh lao tới trước.
“Chủ nhân, vì sao mỗi lần ta đi ra đều như vậy?” Tiểu Bạch hơi câm lặng hỏi.
“A ha ha, bỏ qua cho, bỏ qua cho.” Vương Đằng không ngờ Tiểu Bạch vẫn luôn không một câu oán hận lại sẽ bị hành động của hắn khiến cho không nói nên lời, lúc này cười khan một tiếng, an ủi: “Dù sao chỉ như vậy mới có khả năng thể hiện ra được tầm quan trọng của ngươi.”
Thật ra Vương Đằng rõ ràng đã quên mất, sở dĩ trước kia Tiểu Bạch chưa bao giờ oán hận là bởi vì nó không thể mở miệng nói chuyện, nhưng hiện giờ có thể nói, đương nhiên cũng sẽ biểu đạt cảm xúc của mình.
Tiểu Bạch cảm thấy chủ nhân nói rất có đạo lý, vô cùng hưởng thụ trong lòng, há mồm kêu lên một tiếng cao vút, tốc độ bùng nổ.
Tốc độ của nó tuyệt đối là đứng đầu trong tinh thú cấp Hoàng trung vị, thậm chí có thể so sánh được với tinh thú cấp Hoàng thượng vị.
Cho nên chỉ trong phút chốc, rất nhiều tinh thú cấp Hoàng trung vị đã bị bỏ lại đằng sau.
Grào!
Không ít tinh thú cấp Hoàng thượng vị còn đang không ngừng đuổi theo từ xa xa, phát ra từng trận thét gào lên.
“Vương Đằng, ngươi vẫn nên nhanh chóng thu hồi lại kỹ năng gì kia của ngươi đi, động tĩnh của nó không hề nhỏ, đoán chừng những tinh thú này cho rằng gặp được bảo vật gì, tất cả đều đang ùn ùn đuổi theo sát ngươi.” Giọng Viên Cổn Cổn vang lên trong đầu Vương Đằng.
Vương Đằng hơi sửng sốt, lúc này mới đột nhiên phản ứng kịp, chỉ gắng chạy trốn, mình lại vẫn không tắt ngọn nguồn đi.
Những tinh thú này rõ ràng đã bị hấp dẫn đến sau khi hắn mở thần thông ‘Thôn Thiên Phệ Địa’ ra.
Cmn đây coi hắn là thịt Đường Tăng hả!
Mặc dù là một miếng thịt Đường Tăng có độc, nhưng thật sự chính là món ngon nhất đối với những tinh thú hệ Độc này.
Cho dù có khả năng bị độc chết!
Dù sao không phải tinh thú gì đều có thể ăn được ‘Yêu Liên độc thể’.
Vương Đằng châm chọc một phen trong lòng, không nghĩ nhiều nữa, lập tức tắt ‘Yêu Liên độc thể’ đi, sương mù xung quanh lập tức không tuôn trào đến nữa.
Đồng thời mùi thơm ngon lành đến từ ‘Yêu Liên độc thể’ tản mát ra từ trên người hắn cũng biến mất không còn tung tích.
Tinh thú đang đuổi theo phía sau xuất hiện ngẩn ngơ trong chớp mắt, giống như nhìn thấy một miếng thịt béo biến mất ngay trước mặt mình, cảm giác buồn bã mất mát kia khiến cho chúng nó càng thêm hấp tấp.
Grào!
Ngao!
Từng trận gầm gừ bộc phát ra từ trong miệng những tinh thú này, rồi sau đó tất cả đều dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Vương Đằng.
Xoẹt!
“Đù má! Ta đã tắt ‘Yêu Liên độc thể’, còn muốn ta làm như thế nào nữa?” Vương Đằng nhìn thấy phản ứng của những tinh thú này, lập tức hết nói nổi.
Không tắt ‘Yêu Liên độc thể’ đi không được, tắt đi cũng không được.
Có còn để cho người ta sống không?
Thật sự khinh người quá đáng!
grào!
Những tinh thú hệ Độc này đều mặc kệ Vương Đằng nghĩ gì, chúng nó đều là tinh thú đã đạt đến ngoài cấp Hoàng trung vị, đã sớm có được trí tuệ không thuộc về nhân loại, tuy rằng những tinh thú hệ Độc này bị khí độc ảnh hưởng, dễ hấp tấp, nhưng đều không hề ngốc.
Mùi hương món ngon kia đến từ trên người nhân loại trước mắt này, hiện giờ đã biến mất, nhất định đã bị đối phương thu vào hoặc dùng phương thức nào đó tiến hành che lấp đi.
Cho dù ở trên người hắn hay chính là bản thân nhân loại này!
Chỉ cần ăn hắn là được!
Cho nên những tinh thú này vốn sẽ không bỏ qua cho Vương Đằng, càng thêm điên cuồng xông về phía hắn, không hề định bỏ qua cho hắn.
“Đù!” Vương Đằng biến sắc, quát to: “Đi mau! Những tinh thú này điên rồi!”
“Ặc… xem ra bọn chúng để mắt đến ngươi.” Sắc mặt Viên Cổn Cổn hơi cổ quái nói.
“Hừ!” Vương Đằng hừ lạnh một tiếng: “Nếu đã vô dụng, không bằng trực tiếp mở ‘Yêu Liên độc thể’ ra, vừa chạy trốn vừa hấp thu sương mù.”
“Ngươi làm như vậy sẽ càng hấp dẫn nhiều tinh thú đến hơn.” Viên Cổn Cổn vội vàng nói.
“Sợ cái gì!” Vương Đằng quát khẽ một tiếng, lại mở ‘Yêu Liên độc thể’ ra, điên cuồng hấp thu sương mù xung quanh.
Grào!
Ngao!
Grào!
…
Tinh thú phía sau lập tức càng thêm hưng phấn.
Xuất hiện rồi!
Lại xuất hiện!
Là mùi vị món ngon kia, quả nhiên chính là nhân loại trước mắt, xông lên, ăn hắn!
Cùng lúc đó, càng ngày có càng nhiều tinh thú bị hấp dẫn đến, tinh thú sinh tồn ở trong sương mù nơi vực sâu này cơ bản đều là tinh thú hệ Độc, tự nhiên không thể chống lại được sức hấp dẫn của ‘Yêu Liên độc thể’.
Thật ra nếu chỉ mở ‘Yêu Liên độc thể’ sẽ không đến mức hấp dẫn nhiều tinh thú đến như thế.
Nhưng lúc này Vương Đằng đang hấp thu sương mù xung quanh, động tĩnh rất lớn, cho nên mới kích động đến tinh thú hệ Độc sinh tồn trong sương mù này.
Có thể nói, hiện giờ Vương Đằng chính là một miếng thịt béo siêu cấp ngon lành xông vào trong hang ổ của tinh thú hệ Độc, hơn nữa còn là kiểu thơm ngào ngạt mới ra lò kia, bởi vậy tất cả tinh thú hệ Độc chắc chắn đều sẽ xông tới cướp đoạt.
“Đù má nó, nhiều như vậy!” Vương Đằng kinh hãi, tuy rằng vừa rồi hắn cũng định bất cứ giá nào, nhưng nhìn thấy nhiều tinh thú hệ Độc như vậy, vẫn không nhịn được da đầu run lên.
“Chủ nhân, hiện giờ ta có thể đi về không?” Tiểu Bạch nhìn thoáng qua sau lưng, lông chim toàn thân đều dựng đứng lên, vội vàng hỏi.