“Tạm thời không có việc gì, nhưng sương mù xung quanh đây thật đáng sợ, chỉ sợ ta không có cách nào ở bên ngoài được nữa.” Tiểu Bạch nói.
“Ngươi đi về trước đi.” Vương Đằng lập tức thu hồi nó về trong mảnh nhỏ không gian.
“Vương Đằng, hình như sương mù nơi đây thật khủng bố, ngươi nhìn xem tinh thú phía sau không dám đuổi theo nữa.” Viên Cổn Cổn nói.
“Ừm!” Vương Đằng âm thầm gật đầu, hắn đã sớm chú ý đến tình hình này.
Ộp!
Thiềm thừ vĩ đại gầm lên một tiếng trầm thấp, âm thanh kỳ quái, giống như cực kỳ kiêng kỵ, ánh mắt của nó nhìn chằm chằm vào Vương Đằng, nhưng lại do dự không dám tiến lên.
“Chẳng lẽ phía trước có thứ gì đó nguy hiểm khủng bố sao?” Vương Đằng hoài nghi trong lòng, nhìn vào chỗ sâu trong sương mù.
“Làm sao bây giờ? Có cần đổi phương hướng không?” Viên Cổn Cổn hỏi.
“Không vội!” Vương Đằng đảo mắt, giống như nghĩ đến điều gì, khóe miệng nhếch lên độ cong trêu tức.
Chỗ sương mù này có một đường ranh giới cực kỳ rõ ràng, ở ngoài đường ranh giới, sương mù hơi mỏng manh, nhưng ở trong đường ranh giới, sương mù lại có vẻ nồng đậm cực kỳ, tạo thành đối lập rõ rệt.
Lúc này con tin thú thiềm thừ kia đang lưu lại chỗ ở ngoài đường ranh giới mấy ngàn trượng, không chịu đến gần đây.
Vương Đằng vừa cảnh giác chỗ sâu trong sương mù, vừa đi đến bên ngoài đường ranh giới… ngoắc tay về phía con tinh thú thiềm thừ kia!
Ộp!
Tức giận lóe lên trong mắt con thiềm thừ vĩ đại, hung hăng trợn mắt nhìn Vương Đằng, lóe lên một cái định nhào lên.
Nhưng Vương Đằng lại lập tức lui về sau, ra phía sau đường ranh giới.
Thân xác của thiềm thừ vĩ đại lập tức khựng lại, tiến lên cũng không được, lùi lại cũng không xong.
“Ngươi đến đây!” Vương Đằng lại lần nữa đi ra ngoài đường ranh giới, ngoắc tay về phía thiềm thừ vĩ đại, trên mặt cười hì hì.
Thiềm thừ vĩ đại: (╬ ̄ 皿  ̄ )
Nhân loại này thật sự chó má!
Nó phẫn nộ không thôi, thân xác giả bộ định bổ nhào đến, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vương Đằng.
Vương Đằng lui về, lại chạy ra, lui về, lại chạy ra, qua lại mấy lần, không có quy luật gì cả, khiến con tinh thú thiềm thừ kia buồn bực đến muốn hộc máu.
Nó chậm chạp không dám động, giống như hết sức kiêng kỵ.
Nhưng cuối cùng vẫn giận dữ đến cực điểm dưới khiêu khích của Vương Đằng, phát ra một tiếng gầm nhẹ, lao thẳng về phía Vương Đằng.
Ầm!
Thân xác vĩ đại kia của nó ầm ầm nhào vào trong sương mù dày đặc màu sắc sặc sỡ.
“Má ơi! Chạy mau!” Vương Đằng hú lên quái dị, vội vàng chạy trốn vào chỗ sâu sương mù.
Sau khi con thiềm thừ vĩ đại kia vượt qua đường ranh giới đã giống như vứt bỏ tất cả kiêng kỵ, điên cuồng đuổi theo về phía Vương Đằng.
Vèo!
Một cái lưỡi dài màu xanh biếc vọt ra từ trong miệng nó, bay về phía Vương Đằng, tốc độ cực nhanh, giống như điện giật.
Vương Đằng kinh hãi đổ mồ hôi lạnh, vội vàng thi triển ‘Độn Quang’, hóa thành một tia sáng màu trắng bỏ chạy trong sương mù, né tránh cái lưỡi dài kia.
Vèo vèo vèo!
Đột nhiên trong sương mù bất ngờ vang lên tiếng xé gió dày đặc, vô số bóng đen đột nhiên cuốn đến từ bên dưới.
Ộp!
Con thiềm thừ kia phát ra tiếng gầm rú kinh hãi, định xoay người bỏ chạy, nhưng đã không còn kịp nữa, thân xác khổng lồ của nó bị vô số bóng đen cuốn lấy, lập tức bị kéo vào dưới sương mù, biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn âm thanh kinh hãi kia vẫn đang quanh quẩn…
“Đù má!”
Bởi vì bản thân không có văn hóa, một câu đù má đi thiên hạ.
Khi Vương Đằng nhìn thấy con thiềm thừ vĩ đại kia bị kéo vào dưới sương mù, không hề có sức phản kháng phát ra tiếng kêu thảm thiết, không tự chủ được run lên một trận từ đáy lòng, kinh sợ vô cùng.
Đó là cái quỷ gì?
Thậm chí cả một tinh thú cấp Hoàng thượng vị đều không đỡ nổi, lập tức đã bị kéo xuống, hắn thậm chí đều không nhìn thấy rõ ràng là cái gì trong sương mù.
Vèo!
Xé không trung lại truyền đến lần nữa, giống như xé rách không gian, trong phút chốc đã xuất hiện ở bên dưới chân Vương Đằng.
Hắn lập tức bị dọa nhảy dựng lên, khẽ biến sắc mặt, lập tức hóa thành tia sáng bỏ chạy.
Tốc độ của ‘Độn Quang có thể so sánh được với tốc độ ánh sáng, tuyệt đối nhanh chóng.
Nhưng điều khiến Vương Đằng không ngờ là từng bóng đen sau lưng lại đuổi theo không rời, không hề bị bỏ rơi lại.
Vèo vèo vèo!
Lại truyền đến vài tiếng xé gió, vô số bóng đen cuốn đến từ bốn phương tám hướng, giống như định phong tỏa khu vực này.
Sắc mặt Vương Đằng lại thay đổi, da đầu run lên, không dám lại lượn lờ nữa, trực tiếp vận dụng ‘Không Thiểm’, trốn vào không gian.
Nhưng lại xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, hắn phát hiện không gian xung quanh bị ngưng trệ, mấy bóng đen kia thậm chí còn phong tỏa cả không gian.
“Đáng chết!”
Vương Đằng ê răng, một thanh chiến kiếm xuất hiện trong tay, ‘Thể không gian’ mở ra, lực không gian hội tụ lên trên chiến kiếm.
Không Diệt Thần Kiếm quyết!
Trảm Thần!
Lĩnh vực không gian thêm vào, tuy rằng lĩnh vực không gian của Vương Đằng chỉ đạt đến trình độ nhất giai, nhưng luôn mạnh hơn không có gì.
Một ánh kiếm màu trắng bạc lập tức chém ra, lực lượng lĩnh vực không gian nhất giai bùng nổ, ầm ầm đánh lên trên bóng đen trước mặt.
Ầm!
Tiếng nổ vang bộc phát ra ở bên trong không gian, hư không xung quanh truyền đến tiếng vang rắc rắc, không gian lại bị đánh ra từng vết nứt, tối đen mà thâm thúy.
Không gian xung quanh bị phong tỏa cuối cùng xuất hiện một khe hở, lúc này Vương Đằng không hề do dự gì, thân xác vừa động đã nhảy ra ngoài, cấp tốc lao ra ngoài đường ranh giới.
Vèo vèo vèo…
Bóng đen phía sau đuổi theo sát nút, bộc phát ra tiếng động chói tai trong không khí.
Vương Đằng vận dụng ‘Không Thiểm’ không ngừng, dần dần kéo xa khoảng cách đôi bên.
Chỉ chốc lát cuối cùng đã chạy ra khỏi đường ranh giới kia, nhưng hắn không hề ngừng lại, vẫn cấp tốc vọt tới trước, cho đến khi chạy ra ngoài hơn vạn mét, sau lưng cuối cùng không nghe được tiếng xé gió kia nữa hắn mới thong thả chậm lại.
“Phù!” Vương Đằng nhìn ra sau lưng, lòng còn sợ hãi thở phào một hơi: “Nguy hiểm thật!”
“Đó là cái gì vậy?” Giọng Viên Cổn Cổn vang lên trong đầu Vương Đằng, mới vừa rồi nó đều không dám lên tiếng, sợ quấy nhiễu đến Vương Đằng.