Nhưng Vương Đằng có được thiên phú không gian, thủ đoạn nhỏ này chỉ là việc dễ dàng đối với hắn.
Langdon kia chẳng qua là võ giả cấp Vũ Trụ, vốn không hề phát hiện ra được cái gì.
Trừ phi hắn giống như Vương Đằng, cũng là võ giả có được thiên phú không gian.
Đáng tiếc, hắn không phải.
“Phía Đông Bắc!” Viên Cổn Cổn hơi kinh ngạc hỏi: “Đi vào trong đó làm cái gì?”
“Đi tìm Langdon.” Vương Đằng nói.
“Sao ngươi biết được hắn ở đâu?” Viên Cổn Cổn kinh ngạc hỏi.
“Ta để lại một chút đồ ở trên người hắn.” Vương Đằng cười hề hề nói.
“Ngươi cười thật âm hiểm!” Viên Cổn Cổn nói.
“…” Vương Đằng.
Nó có biết nói chuyện không vậy?
Kia là âm hiểm sao? Rõ ràng là nụ cười vô cùng tinh nhanh có được không hả!
Viên Cổn Cổn âm thầm cười, có thể khiến cho Vương Đằng buồn bực, mục đích của nó đã đạt thành.
Nó cũng không hỏi, dù sao chắc chắn không hỏi ra cái gì.
Vương Đằng có thể chuẩn xác tìm được vị trí của Langdon, khẳng định do hắn có thủ đoạn đặc thù gì đó, lấy tính tình của Vương Đằng, tám phần sẽ không nói cho nó biết.
Hành tinh Hạt Vương vô cùng rộng rãi, cũng may Vương Đằng trực tiếp sử dụng phi thuyền Ma Sát, tốc độ rất nhanh.
Không đến một giờ, phi thuyền đã đến gần khu vực chỗ Langdon.
Vương Đằng lập tức kêu Viên Cổn Cổn dừng phi thuyền, sau đó thu hồi, một mình rơi vào trong rừng rậm phía dưới.
Trước mắt rõ ràng là một khu rừng rậm rạp, khắp nơi đều là cổ thụ che trời, cây cối thấp nhất tối thiểu cũng có chiều cao năm sáu mét.
Hơn nữa phần lớn những cây cối này đều hết sức cổ quái, thoạt nhìn khác với cây cối bình thường.
Dáng vẻ của chúng nó cực kỳ độc đáo, nhánh cây giống như giương nanh múa vuốt, khiến cho người ta có một cảm giác dữ tợn.
“Hình như những cây này có độc?!” Viên Cổn Cổn không xác định lắm nói.
“Là có độc.” Vương Đằng đi đến dưới một cây to, nguyên lực bao trùm bàn tay, nhẹ nhàng bẻ gãy một cành cây, nhánh cây chảy ra màu xanh đậm, tản mát mùi cổ quái.
Nếu là võ giả bình thường, chỉ cần ngửi thấy mùi này sẽ đầu váng mắt hoa.
Nhưng nó không có ảnh hưởng quá lớn đến Vương Đằng.
“Sợ rằng đây chính là một khu rừng cây có độc.” Sắc mặt hắn ngưng trọng nói.
“Nghe nói trên cả hành tinh Hạt Vương này, độc vật có ở mọi chỗ.” Viên Cổn Cổn nói: “Hiện giờ xem ra thật sự là vậy.”
“Bên trong thế giới Thực Độc có nhiều hành tinh như vậy không?” Vương Đằng vừa bước vào trong rừng rậm vừa hỏi.
“Không nhiều lắm, chỉ có mấy cái.” Viên Cổn Cổn nói.
“Không biết là tồn tại như thế nào, lại sáng tạo ra một thế giới như vậy.” Vương Đằng than thở.
“Đạt đến cấp Bất Hủ, đặc biệt là cường giả phong hầu trong cấp Bất Hủ, tiểu thế giới do họ sáng tạo ra không phải chúng ta có thể tưởng tượng được.” Viên Cổn Cổn nói.
Một chút hướng tới và chờ mong lộ ra trong ánh mắt Vương Đằng.
Một ngày kia khi hắn đạt đến trình độ đó, hắn có năng lực sáng tạo ra một phương tiểu thế giới như thế nào?
Vương Đằng bay nhanh trong rừng rậm, cấp tốc đi về phía chỗ Langdon, vì không bị phát hiện, chỗ hắn thu hồi phi thuyền còn cách chỗ Langdon một đoạn, hiện giờ đuổi qua, ít nhất còn cần phải đi một quãng đường vài phút.
Nhưng tốc độ của hắn rất nhanh, không sử dụng ‘Độn Quang’, chỉ bùng nổ sức mạnh thân thể, tốc độ đã vượt trên võ giả cấp Vũ Trụ bình thường.
Cây cối xung quanh xẹt qua, lùi lại bên người hắn, nhánh cây sắc bén kia rất dễ dàng quẹt làm bị thương thân thể võ giả.
Nếu bị nhánh cây hoặc gai nhọn của bụi gai trên mặt đất quẹt đến, rất có khả năng trúng độc.
Thậm chí trong bụi cỏ cây cối xung quanh vô cùng có khả năng nhảy ra một vài loại độc vật như bò cạp độc rắn độc linh tinh, đây cũng có thể trở thành vật trí mạng.
Nhưng những nhánh cây, bụi gai này đều không thể cắt được làn da của Vương Đằng.
Về phần những độc vật này mới vừa nhảy ra, nhưng chỉ xuyên thủng được tàn ảnh do Vương Đằng lưu lại, sau đó vẻ mặt ngớ ra nhìn hắn đi xa.
Đại khái sau sáu phút, Vương Đằng dừng lại, núp sau một gốc cây to, ‘thiên phú ngụy trang biến hình cao cấp’ của hắn phát động, thân thể giống như hòa hợp thành một khối với vật thể xung quanh, khí tức cũng thu liễm lại, giống như không tồn tại.
Ở chỗ phía trước đại khái tầm vài trăm mét, một bóng dáng đến gần từ một phương hướng khác đi vào trong rừng rậm.
Rõ ràng chính là Langdon của gia tộc Pylax!
“Cuối cùng tìm được ngươi!” Vương Đằng nhìn bóng dáng kia, khóe miệng nhếch lên độ cong.
Langdon hoàn toàn không phát hiện ra tồn tại của Vương Đằng, tiếp tục đi sâu vào trong rừng rậm trước mặt, tốc độ của hắn không nhanh, thậm chí còn hơi dè dặt cẩn trọng.
Độc vật xung quanh quá mức nguy hiểm đối với hắn, hơi không cẩn thận, khả năng sẽ nằm lại nơi đây.
Sắc mặt Langdon ngưng trọng, vẻ kiên định lóe lên trong mắt.
Hắn lúc này rất khác với bình thường, toàn thân giống như đều đã xảy ra biến hóa, không còn dáng vẻ không hề thu hút như bình thường, thu hồi nụ cười, khuôn mặt nghiêm nghị, lộ ra sắc sảo.
Vèo!
Một tiếng xé gió rất nhỏ đột nhiên truyền ra từ trong lá cây.
Sắc mặt Langdon cứng đờ, ngọn lửa màu xám trắng lập tức xuất hiện trong tay, giống như trảo bén cào ra.
Một con rắn nhỏ màu xanh biếc chợt đánh về phía Langdon, nhưng lập tức bị bàn tay tràn đầy ngọn lửa màu xám trắng kia túm lấy, bóp mạnh.
Phụt!
Con rắn nhỏ kia lập tức hóa thành một quả cầu lửa, lập tức bị thiêu đốt thành tro tàn.
Nhưng sau khi con rắn nhỏ kia bị thiêu cháy thành tro tàn, một thể khí màu xanh xám tràn ngập ra.
Langdon không kịp đề phòng đã hút vào một chút thể khí, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.
Trong phút chốc sắc mặt của hắn xuất hiện một chút xanh trắng, hiển nhiên đã trúng độc.
“Đáng chết!”
Langdon hung hăng mắng một tiếng, vội vàng lấy một bình ngọc ra, đổ một viên đan dược từ trong đó ăn vào.
Rất nhanh, vẻ xanh trắng trên mặt hắn đã bị áp chế xuống.
Lúc này Langdon mới thở ra một hơi, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng ngưng trọng, còn hơi khó coi.
Nếu không phải vì thứ gì kia, hắn kiên quyết sẽ không đến hành tinh đáng chết này.