Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2477 - Chương 2477. Ra Tay! Mãng Văn Tử Ngọc! (3)

Chương 2477. Ra tay! Mãng Văn Tử Ngọc! (3)
Chương 2477. Ra tay! Mãng Văn Tử Ngọc! (3)

Nàng đã mất đi ý thức, nhưng vẻ mặt lại có vẻ cực kỳ thống khổ, trong miệng vô ý thức truyền ra một tiếng thét chói tai, giống như khó thừa nhận nổi loại đau đớn kia.

Thương Ngọc không ngừng định lại gần Tiểu Thanh Nhi, nhưng có lẽ vì năng lượng kia bị áp chế đã quá lâu, giờ phút này đột nhiên bùng nổ ra, ngược lại càng thêm khủng bố.

Năng lượng kia vốn sẽ bùng nổ lúc nửa đêm, nhưng bọn họ vì tìm được khối kỳ thạch kia đã kéo dài không ít thời gian, Thương Ngọc vẫn luôn áp chế năng lượng trong cơ thể Tiểu Thanh Nhi nên mới tạo thành một màn như vậy.

Nhưng lực âm hàn kia, kể cả Thương Ngọc cường giả cấp Vực Chủ này đều khó có thể đến gần.

Lực âm hàn kia thậm chí còn có thể đóng băng nguyên lực của nàng, ở bên trong nham thạch nóng chảy này vốn vô cùng nguy hiểm, nếu nguyên lực lại bị đóng băng, không khác nào tự tìm đường chết.

Rầm!

Đúng lúc này có một bóng dáng đột nhiên gào thét qua từ bên cạnh nàng cách không xa, tốc độ này cực nhanh, giống như trực tiếp phá nham thạch nóng chảy màu đỏ sậm dày đặc kia.

Thậm chí kể cả lực âm hàn khiến Thương Ngọc bó tay chịu thua đều không thể cản trở được bóng dáng này.

Giờ này phút này, trên khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ của Thương Ngọc đột nhiên lộ ra vẻ ngạc nhiên, giống như không thể tin nổi một màn mình đang nhìn thấy.

Chỉ thấy bóng dáng kia lại cứng rắn phá nham thạch nóng chảy và lực âm hàn ra, lấy một khí thế giống như chẻ tre xuất hiện ở bên cạnh Tiểu Thanh Nhi.

Điều chân chính khiến cho nàng cảm thấy không thể tin nổi là bóng dáng kia không phải ai khác, rõ ràng chính là cha của Tiểu Thanh Nhi… Zeller!

Người đàn ông cho đến bây giờ nàng vẫn chưa hề quá mức chú ý đến!

Này… làm sao có thể?

“Cẩn thận!”

Đúng lúc này, Thương Ngọc nhìn thấy Zeller chìa tay, định ôm Tiểu Thanh Nhi vào lòng, lập tức không nhịn được biến sắc, lên tiếng nhắc nhở.

Nhưng…

Phừng!

Ngay sau đó có một ngọn lửa màu xanh kỳ dị đột nhiên gào thét ra từ trong cơ thể Zeller, giống như linh xà vờn quanh một vòng ở bên ngoài thân thể hắn, nháy mắt đã ngưng tụ thành lớp áo lụa mỏng bằng lửa.

Rồi sau đó hắn chìa tay, ôm Tiểu Thanh Nhi vào trong lòng, giống như một nàng công chúa đang ngủ say.

Lực âm hàn bộc phát không ngừng từ trong cơ thể Tiểu Thanh Nhi lại không thể phá vỡ được lớp áo lụa mỏng bằng lửa kia, gây tổn thương đến bản thân Zeller!

“Dẫn đường!” Vương Đằng nghiêng đầu nhìn Thương Ngọc, mở miệng thản nhiên nói.

Dưới khăn che mặt, Thương Ngọc há miệng thở dốc, định hỏi điều gì, nhưng cuối cùng không hỏi ra khỏi miệng, toàn thân hóa thành một tàn ảnh cấp tốc đi tới trước.

Nàng nhìn tốc độ mới vừa rồi của Vương Đằng, biết hắn có che giấu, lúc này tự nhiên không giữ lại gì nữa.

Nhưng ở trong lòng nàng, Zeller do Vương Đằng sắm vai đã đột nhiên trở nên thần bí.

Vương Đằng không để ý đến chuyện này, nếu đã lựa chọn để lộ thực lực, hắn phải chuẩn bị sẵn sàng.

Giờ phút này hắn đi theo phía sau Thương Ngọc, cấp tốc lao nhanh đến bên trong nham thạch nóng chảy trước mặt, thậm chí còn trực tiếp sử dụng ‘Độn Quang’, hóa thành một tia sáng ở trong nham thạch nóng chảy.

Thương Ngọc nhìn ra đằng sau, đồng tử chợt co rụt lại.

Người này rốt cuộc là ai?

Tại sao lại có được chiến kỹ kỳ lạ như vậy?

Hắn thật sự là cha của Tiểu Thanh Nhi sao?

Hay là nói, cha của Tiểu Thanh Nhi có được thân phận đặc thù gì?

Vô số nghi vấn lóe lên trong đầu Thương Ngọc, nàng đã hoàn toàn hỗn loạn, không rõ ràng Vương Đằng rốt cuộc có thân phận gì.

Không bao lâu, nhiệt độ trước mặt chợt tăng cao mấy lần, hoàn toàn khác với trước đó.

Lúc bọn họ lặn xuống, nhiệt độ dần dần lên cao, nhưng nhiệt độ lúc này thật sự chính là tăng lên mấy lần trong giây lát.

Thương Ngọc đã sớm có chuẩn bị, cho nên không ngoài ý muốn quá mức.

Nhưng Zeller này ngay từ đầu không biết lạ thường nơi đây, lại không hề bị ảnh hưởng gì, khiến cho nàng vô cùng ngoài ý muốn.

Rõ ràng mới vừa rồi còn tỏ ra không thể thừa nhận, cần nàng hỗ trợ, không ngờ đều là giả!

Đáng giận!

Theo nhiệt độ chợt lên cao, nham thạch nóng chảy xung quanh cũng biến thành màu đậm hơn gần giống với màu tím đậm.

“Chính là ở trong này!” Thương Ngọc mở miệng nói.

Vương Đằng nhìn tới trước, chỉ thấy một khối ngọc thạch màu tím đậm vĩ đại được khảm bên dưới lòng nham thạch nóng chảy, giống như một chiếc giường ngọc màu tím đậm.

Nham thạch nóng chảy xung quanh tạo thành từng dòng chảy ngầm, vờn quanh ngọc thạch màu tím đậm kia, giống như bảo vệ nó ở bên trong.

Lúc dòng chảy ngầm này chuyển động lại hóa thành từng mãng xà màu tím, thần dị vô cùng, giống như thực vật.

“Đây là…” Một tia sáng lập tức lóe lên trong mắt Vương Đằng, giống như nhận ra vật đó.

“Mãng Văn Tử Ngọc!!!”

Giọng nói khiếp sợ của Viên Cổn Cổn đồng thời vang lên.

Mãng Văn Tử Ngọc!

Một loại vật liệu cực kỳ đặc thù, ở nơi cực nóng vài ngàn vạn năm mới ngưng tụ thành hình, cực kỳ hiếm thấy.

Trên đó ngưng tụ hoa văn hình mãng, nghe nói là do huyết mạch tinh thú loại mãng mạnh mẽ kỳ lạ trong trời đất đúc thành, lại kèm theo ý cực nóng, quá trình tiến hóa phát sinh biến đổi kỳ dị.

Ngồi xếp bằng tu luyện trên ngọc này có thể tăng cường lực lượng thân thể.

Thậm chí càng có ích lợi rất lớn cho tinh thú loại mãng tu luyện trên đó, có thể hỗ trợ thân thể lột xác, hóa rắn thành giao!

Thương Ngọc nhìn thấy phản ứng của Vương Đằng, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, hỏi: “Ngươi biết ngọc này?”

“A… biết đại khái.” Vương Đằng vội ho một tiếng, nói.

Vẻ khác lạ trong mắt Thương Ngọc càng đậm, thứ kể cả nàng đều không biết, Zeller này lại có thể biết?

Trong lòng nàng càng thêm tò mò về thân phận của Vương Đằng?

Nhưng nàng không hỏi nhiều, giải quyết vấn đề của Tiểu Thanh Nhi trước, vì thế tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.

“Ngọc này tên là Mãng Văn Tử Ngọc…” Vương Đằng giải thích đơn giản một lần.

Thương Ngọc nhìn về phía ngọc thạch màu tím đậm kia, một lần nữa lại có vẻ khác lạ lóe lên trong mắt, gật đầu nói: “Giống như ta suy đoán, ngọc này có thể áp chế được năng lượng bùng nổ trong cơ thể Tiểu Thanh Nhi, để nó hoàn toàn dung hợp với thân thể Tiểu Thanh Nhi, nhưng sợ rằng quá trình này không phải chỉ trong một ngày.”

Hết chương 2477.
Bình Luận (0)
Comment