Langdon hoàn toàn bùng nổ lực lĩnh vực mà hắn nắm được, lĩnh vực hệ Hỏa bán tứ giai đè nén trong quyền ấn của hắn, vô cùng đáng sợ, lúc nổ tung, thì trực tiếp đè ép không gian.
Mỗi một quyền, chính là một lĩnh vực!
Nhưng, lĩnh vực hỏa diễm của Vương Đằng trước đó vừa đạt tới lục giai, cao hơn Langdon nhị giai.
Đây là áp đảo!
Mỗi một chưởng của hắn đều ẩn chứa lực lĩnh vực, đủ để đè nát Langdon.
Cho nên đối diện với công kích của Vương Đằng, Langdon nhanh chóng không còn sức lực chống đỡ, quyền ấn sụp đổ, bị công kích của Vương Đằng mạnh mẽ đánh lên người.
Ầm!
Cả người Langdon bay ra, vảy rồng trên người nổ tung, hóa thành từng mảnh huyết hoa, vô cùng thê thảm.
“Không thể nào!”
Hai mắt Langdon đỏ ngầu, không thể chấp nhận sự thật này, hắn sử dụng cả bán long hóa, mà vẫn bị Vương Đằng nghiền ép.
Điều này sao có thể!
“Không gì là không thể, ngươi quá yếu!” Giọng nói bình thản của Vương Đằng truyền tới, thân thể đột nhiên xuất hiện ở bên người hắn, quét ngang qua.
Ầm!
Sắc mặt Langdon lập tức biến đổi, vội vàng đan chéo hai tay trước ngực, nhưng sức mạnh to lớn khiến vảy rồng trên hai tay của hắn nổ tung, thậm chí còn mơ hồ truyền tới tiếng xương cốt vỡ vụn.
Cùng lúc đó cơ thể hắn cũng không chịu khống chế bay ngược về phía sau, trong miệng ho ra máu.
“Ngươi thật sự quá yếu!”
Giọng nói của Vương Đằng lại truyền tới, lần này là ở phía sau hắn.
Langdon đột nhiên quay người, tung ra một quyền mà không hề nghĩ ngợi, nhưng thứ quyền ấn đánh trúng chỉ là tàn ảnh.
“Tốc độ cũng quá chậm!” Giọng nói của Vương Đằng vẫn xuất hiện ở phía sau hắn.
Langdon chỉ cảm thấy một luồng gió mạnh lao tới, sau gáy đau nhức, hơn nữa kèm theo đó còn có cảm giác tê dại do sét đánh, khiến hai mắt hắn đen lại.
“Trong thời gian dài như vậy, ngươi không tiến bộ chút nào sao?”
Giọng nói của Vương Đằng bình thản, như đang nói chuyện với một người bạn, nhưng lời nói ra, lại khiến Langdon tức đến hộc máu.
Sau khi hắn bán long hóa, tốc độ tăng ít nhất gấp ba lần ban đầu, nhưng lúc này lại hoàn toàn không bằng tốc độ của Vương Đằng.
Hắn chỉ có thể điên cuồng công kích xung quanh, muốn ép Vương Đằng xuất hiện.
Nhưng không có chút tác dụng nào.
Hắn càng hoảng loạn, càng không thể theo kịp Vương Đằng.
Rầm!
Sau gáy Langdon lại bị đánh một đòn nghiêm trọng. Tiếng nổ “Đùng đùng” của sấm sét cũng theo đó truyền tới, khiến đầu óc vốn không tỉnh táo của hắn càng hoảng loạn hơn.
“Yếu! Quá yếu!”
“Sao có thể yếu như vậy được!”
“Ngươi như vậy, căn bản không thể làm đối thủ của ta!”
Giọng nói của Vương Đằng liên tục truyền tới, khiến Langdon rơi vào điên cuồng.
“Vương! Đằng!”
Langdon ngửa mặt lên trời gào thét điện cuồng, gần như phát điên, trong mắt toàn tia máu.
(っ °Д°;) っ
Tiểu Thanh Nhi nhìn thấy cảnh tượng này, gương mặt không khỏi lộ ra biểu cảm “Sợ hãi”.
Vừa rồi chỉ cảm thấy Vương Đằng hơi bạo lực, bây giờ nàng lại đột nhiên cảm thấy Vương Đằng quá hung ác!
Người này có phải hung ác quá rồi không?
Đến cả nữ vương của tộc Xà Nhân, lúc này khóe môi cũng không khỏi giật giật, có chút không nỡ nhìn.
Zagu và võ giả của tộc Xà Nhân càng không cần nói, càng hiểu hơn về sự hung ác của Vương Đằng, trong lòng bọn họ đã xếp Vương Đằng vào “Loại không bao giờ được đắc tội”!
Nhân tộc Thiên ngoài này đáng sợ hơn những Nhân tộc Thiên ngoại khác rất nhiều!
Trong không trung, trận chiến đấu đã tới thời khắc cuối cùng, cho dù Langdon có đấu tranh thế nào, cũng không thể thoái khỏi Vương Đằng, vảy rồng trên người hoàn toàn nổ tung, đến cả sừng rồng trên trán cũng gãy một cái, trông vô cùng thê thảm.
Nhưng trên đầu hắn lại có thêm mấy bọc lớn, tài hoa xuất chúng, vừa hay bù vào cái sừng gãy kia.
Ầm!
Thân hình của Langdon yếu ớt ngã xuống mặt đất, hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng, thân hình của hắn chậm rãi hồi phục lại dáng vẻ ban đầu, chỉ là vẫn co giật một cách vô thức, nhưng hắn cũng chưa mất ý thức, lúc này mở to hái mắt nhìn lên bầu trời, trên mặt viết đầy bốn chữ lớn!
Hoài nghi nhân sinh!
Tiểu Thanh Nhi và nữ vương tộc Xà Nhân mở to hai mắt nhìn Langdon đột nhiên rơi xuống trước mặt bọn họ, hai khuôn mặt xinh đẹp một lớn một nhỏ đều xuất hiện vẻ mông lung, đôi môi đỏ thắm hơi mở ra.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Trùng hợp như vậy sao?
Đi ra từ đâu, thì về nơi đó?
Điều quan trọng nhất là, tên này trông thảm quá, nhìn ánh mắt thất thần đó, mặc dù vẫn còn sống, nhưng xem ra tâm cảnh đã tan vỡ rồi.
Võ giả, không sợ thất bại!
Nhưng tâm cảnh bị phá hủy, thì con đường võ giả sau này e rằng rất khó đi.
Bụp!
Lúc này, Vương Đằng từ trên trời rơi xuống, nhẹ nhàng đáp vào trong đại điện, xem tình hình bên trong, trên mặt xuất hiện vẻ lúng túng:
“Cái đó, xin lỗi, chỉ là ngoài ý muốn thôi!”
Ánh mắt của Tiểu Thanh Nhi và nữ vương tộc Xà Nhân dán chặt vào mặt hắn, rất khó khẳng định là hắn không cố ý.
“Ta xử lý trước!”
Thấy hai người không để ý tới mình, Vương Đằng cười ngượng, đi về phía Langdon, lạnh lùng nhìn xuống hắn, lắc đầu thở dài nói:
“Ngươi nói ngươi, sớm biết như vậy, thì cần gì phải đấu tranh như vậy.”
“Đấu hay không đấu, thực ra đều giống nhau cả, ngươi quá yếu!”
“Ngươi xem dáng vẻ bây giờ của ngươi đi, đúng là khiến ta không nhẫn tâm.”
“Ta thật sự không muốn, chúng ta dù sao cũng quen biết, nếu không phải không thu tay được, thì ta chắc chắn sẽ không đánh ngươi thành như vậy đâu.”
...
Langdon: “...”
Cơ thịt trên mặt hắn điên cuồng giật giật, ánh mắt thất thần cuối cùng cũng có một tia dao động, nhìn chằm chằm Vương Đằng như một con cá chết.
Tiểu Thanh Nhi: “...”
Nữ vương tộc Xà Nhân: “...”
Người này đúng là quá vô sỉ!
Đánh người ta thành như vậy rồi, còn có mặt mũi nói ra những lời này.
Xin ngươi làm người đi!
“Cho dù chúng ta không phải là bạn, cũng không cần phải ồn ào đến mức này, ngươi nói thông tin của Thương Lan châu cho ta từ sớm không phải là tốt rồi sao, nói với ta, ta chắc chắn sẽ không đánh ngươi thành như vậy...”
Vương Đằng còn đang lải nhải.
Tiểu Thanh Nhi và nữ vương tộc Xà Nhân không nghe được nữa.
“Khụ!”