Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2547 - Chương 2547. Đi Sâu Vào Thuỷ Triều Độc! Phát Hiện! (6)

Chương 2547. Đi sâu vào thuỷ triều độc! Phát hiện! (6)
Chương 2547. Đi sâu vào thuỷ triều độc! Phát hiện! (6)

Những con rết này dáng vẻ không khác nhau mấy, đầu xanh lưng đen, có vô số chân, hiển nhiên đều là một chủng loại.

Con rết ở đây không chỉ có một con!!!

Nhiều tinh thú cấp Hoàng thượng vị như vậy xuất hiện, thực sự khiến người ta kinh hãi.

Sắc mặt Vương Đằng nghiêm trọng tới cực điểm, cẩn thận đếm số, con rết đó lại có hơn mười con.

Một con rết đã khiến cho người ta cảm thấy ướt người, nhiều con rết như vậy tụ tập cùng một chỗ, cái chân chi chít đó, càng khiến da đầu người ta tê dại.

Xít! Xít! Xít.......

Những con rết đó hiển nhiên cũng không hoan nghênh Vương Đằng, không ngừng phát ra tiếng kêu rên về phía hắn, dường như đang cảnh cáo hắn không được tới gần.

Tình hình này, ngược lại khiến cho Vương Đằng sửng sốt, trong lòng nghi ngờ.

Những con rết sao lại thế này?

Hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, mở ra ‘đôi mắt Chân Thị’ nhìn về phía sương mù sau lưng chúng nó.

Ngay sau đó, trong mắt hắn đột nhiên bộc phát ra một đám tinh quang cực hạn.

Kiến trúc!

Ở chỗ sâu trong sương mù, hắn lại thấy được một vùng kiến trúc cổ xưa!

Kiến trúc!

Ở chỗ sâu trong Thuỷ triều độc, lại tồn tại công trình kiến trúc!

Hơn nữa không phải một công trình kiến trúc, mà là một vùng kiến trúc, vô cùng xưa, hiển nhiên đã có dấu vết năm tháng đã lâu.

Vừa rồi Vương Đằng nhìn thấy phản ứng của những tinh thú rết, cảm thấy sau lưng Thuỷ triều độc này có thể có chút kỳ hoặc, lúc này mới vận dụng ‘đôi mắt Chân Thị’ nhìn thoáng qua, kết quả không ngờ lại nhìn thấy hình ảnh chấn động như vậy.

Kiến trúc cổ xưa đó rất lớn, lan tràn không biết bao nhiêu km, giống như lơ lửng trên sương mù, theo Thuỷ triều độc không ngừng đi về phía trước.

Tựa hồ nếu Thuỷ triều độc biến mất, kiến trúc này cũng sẽ theo đó biến mất.

Ánh mắt Vương Đằng kỳ dị, trong lòng chấn động.

Những kiến trúc quá mức cổ xưa, có tang thương của năm tháng, mặc dù cách sương mù, Vương Đằng cũng cảm giác được loại cổ xưa này.

Hắn nghĩ tới rất nhiều, Thuỷ triều độc quy mô lớn gần như mỗi một ngàn hai trăm năm xuất hiện một lần, hay là có quan hệ với kiến trúc cổ này?

Là truyền thừa?

Hay là cái gì khác?

Nếu Thuỷ triều độc quy mô lớn biến mất, kiến trúc cổ kia có theo đó biến mất hay không, một lần nữa trở về nơi nào đó không biết, chờ đợi Thuỷ triều độc quy mô lớn tiếp theo xuất hiện?

Xít! Xít! Xít.......

Tiếng kêu rên bốn phía kéo dòng suy nghĩ của Vương Đằng lại.

Hắn hít một hơi thật sâu, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đám tinh thú rết trước mắt, sắc mặt có chút nghiêm trọng.

Hơn mười mấy tinh thú cấp Hoàng thượng vị canh giữ trước kiến trúc kia, hơn nữa vừa rồi lúc nhìn vào trong sương mù, hắn phát hiện trong kiến trúc dường như có thứ gì khiến hắn cảm thấy không khoẻ.

Loại cảm giác này sẽ không vô duyên cớ xuất hiện, tuy rằng ‘đôi mắt Chân Thị’ của hắn không nhìn thấy nguy hiểm đáng kể, nhưng hắn tin rằng, tồn tại bên trong nguy hiểm nào đó chưa bị phát hiện.

Kiến trúc này có nguy cơ không thể tưởng tượng, rất đáng sợ!

Ánh mắt Vương Đằng lấp lóe vài cái, cuối cùng lựa chọn rút lui.

Một mình hắn chỉ sợ rất khó thu phục.

Phải mang Elizabeth, Tiểu Bạch, Thiết Giáp Viêm Hạt theo, thậm chí còn có Hắc Man cự mãng.

Mấy tên đó là trợ lực cực lớn.

Không có bất kì do dự, Vương Đằng trực tiếp rút đi.

Thời gian rất gấp gáp, hắn không biết kiến trúc cổ này sẽ tồn tại bao lâu, lỡ như biến mất, vậy thì gà bay trứng vỡ rồi.

Những tinh thú rết cũng không đuổi đánh Vương Đằng, tùy ý hắn rời đi, phát ra vài tiếng kêu rên, liền biến mất trong sương mù.

Vương Đằng đi thẳng về thành Nhuế Xà.

Elizabeth, Tiểu Bạch, Thiết Giáp Viêm Hạt cũng chưa rời đi quá xa, cảm giác được Vương Đằng trở về, chúng nó cũng lập tức trở về.

Chiến đấu lâu như vậy, chúng nó cũng cảm thấy mệt mỏi, cần nghỉ ngơi khôi phục một phen.

“Mệt chết bò cạp rồi!”

Cái đuôi bò cạp thật dài đó của Thiết Giáp Viêm Hạt vô lực đập xuống, giọng điệu nói chuyện cũng mất đi không ít sức sống, xem ra dốc sức làm việc.

“Nhận lấy!” Vương Đằng rất vừa lòng, móc ra một đan dược khôi phục, thản nhiên nói.

“Oa ô!”

Hai mắt Thiết Giáp Viêm Hạt chợt sáng ngời, lập tức mở mồm to ra, nuốt đan dược nhỏ còn không đủ nhét kẽ răng của nó vào trong bụng.

Nhất thời trong cơ thể của nó bộc phát ra một luồng dao động năng lượng mãnh liệt, khiến tinh thần nó rung lên.

“Quạc quạc quạc....... cảm ơn chủ nhân!”

Thiết Giáp Viêm Hạt cười ra tiếng quạ kêu, liếm mặt nhích lại nói.

Vương Đằng lười quan tâm tên da mặt dày này, nhìn thấy Tiểu Bạch bên cạnh cũng cúi đầu, lại lấy ra một viên đan dược khôi phục, đặt trong lòng bàn tay, đưa qua.

Tiểu Bạch đầu tiên vô cùng thân thiết cọ tay của Vương Đằng, rồi sau đó mới há mồm hút một hơi, hút đan dược đó vào miệng.

Đối với cự thú như chúng nó mà nói, thân thể của Vương Đằng không thể nghi ngờ có vẻ có chút nhỏ, cho nên từng động tác của chúng nó đều có vẻ rất cẩn thận, sợ tổn thương đến Vương Đằng.

Thật ra không cần thiết, thân thể Vương Đằng mạnh mẽ cỡ nào, cho dù kêu chúng nó tấn công, cũng chưa chắc có thể tổn thương được.

Vương Đằng lại nhìn về phía Elizabeth và Hắc Man cự mãng, tùy tay lấy ra đan dược, để chúng nó dùng.

Tài đại khí thô!

Đan dược bán sỉ!

Sau đó ánh mắt hắn nhìn quét, cuốn niệm lực tinh thần ra, đảo qua trong sương mù, nhặt về tất cả bong bóng thuộc tính rơi ra lúc đám Tiểu Bạch vừa nãy đánh chết tinh thú.

‘Nguyên lực tinh thần hệ Độc x300’

‘Thuộc tính trắng x800’

‘Nguyên lực tinh thần hệ Độc x400’

‘Thuộc tính trắng x900’

‘Lĩnh vực Độc Triều x200’

‘Nguyên lực tinh thần hệ Độc x600’

.......

Một đám bong bóng thuộc tính nhập vào trong thân thể và đầu của Vương Đằng, có cái trực tiếp hóa thành nguyên lực tinh thần hệ Độc, có cái hóa thành cảm ngộ.

Nguyên lực tinh thần hệ Độc của Vương Đằng nhất thời tăng vọt.

Tuy rằng giá trị thuộc tính của từng bong bóng thuộc tính cũng không nhiều, nhưng số lượng lại rất khủng khiếp, chất đống lại, giá trị thuộc tính rất khả quan.

Ầm!

Trong phút chốc, Vương Đằng lại đột phá.

Nguyên lực tinh thần hệ Độc từ cấp Vũ Trụ lục giai đột phá tới thất giai!

Tốc độ này, quả thực khỏi phải nói.

Hết chương 2547.
Bình Luận (0)
Comment