Sắc mặt Gia Đăng hoàn toàn thay đổi, đồng tử co rút đến cực hạn.
Hắn không ngờ tên mập mạp này ngoan độc như vậy, lại liều mạng gặp nguy hiểm bản thân bị thương nặng, thậm chí chết đi, cũng muốn xử lý hắn.
Đây vốn chính là cách đấu lưỡng bại câu thương, bị thương kẻ địch tám trăm bản thân tổn hại một ngàn!
Ánh mắt hắn kinh hãi, thân hình nhanh chóng lùi lại phía sau, nhưng vẫn không trốn thoát, lập tức bị ánh rìu kia chém lên trên người.
Phụt!
Một ngụm máu tươi lập tức phun ra từ trong miệng hắn, toàn thân hắn bị đánh bay ra ngoài, chiến giáp trên người lại vỡ ra, lưu lại một vết rìu thật dài, máu tươi phun tung tóe.
Lĩnh vực tan đi, hai người gần như đồng thời ngã trên mặt đất, trên người đều đầm đìa máu tươi.
Oa!
Phía dưới võ đài lập tức ồn ào lên, không ai ngờ lại sẽ là kết quả như vậy.
Hai người lại đều ngã xuống!
Chẳng lẽ bất phân thắng bại?
Mọi người cảm thấy không thể tin nổi.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được thực lực của Gia Đăng kia rõ ràng mạnh hơn, nhưng cuối cùng lại là kết quả như vậy.
Đúng lúc này, trên võ đài, một trong hai người đột nhiên động đậy, chậm rãi bò lên.
Vi Đức!
Hắn lại đang giãy giụa bò dậy, lảo đảo nghiêng ngả đứng trên võ đài, trên mặt, trên người tràn đầy máu tươi.
Nhưng hắn đã đứng lên, còn Gia Đăng ở đối diện cuối cùng lại không đứng lên được.
Giờ này phút này, vốn là tên mập mạp sợ sệt, nhưng trên người lại lộ ra vẻ tàn nhẫn và quả quyết, không có ai dám coi thường hắn.
Hội Tinh Thần thắng!
Hội Tinh Thần lại thắng!
Người của hội Tinh Thần ở bên dưới lập tức hoan hô lên, cảm xúc vô cùng kích động.
Bọn họ vốn nên thuộc về thế yếu, nhưng lại thắng được hai trận, kể cả những thành viên của hội Tinh Thần đều thật sự không ngờ nổi.
Kết quả này quá nằm ngoài dự đoán của mọi người!
Văn Ngưng Phù trừng lớn mắt, không nhịn được bụm chặt miệng, nàng đều hoài nghi có phải miệng mình đã được khai quang rồi không.
Mới vừa nói tốt nhất Gia Đăng cũng bại trận giống như nàng, kết quả thua thật.
Miệng nàng linh đến như vậy sao?
Không được! Không được! Lời trước đó đã nói tuyệt đối không thể để cho hội trưởng biết được, bằng không nàng tuyệt đối xong đời.
Trên phi thuyền của hội Thanh Viêm, sắc mặt Phong Thanh Viêm trầm như nước, nhìn thoáng qua các lãnh đạo của hội Thanh Viêm, tia sáng lạnh lóe lên trong mắt.
Đây chính là nắm chắc giành thắng lợi tỷ thí sau đó mà các ngươi đã nói?
Lúc này Phong Thanh Viêm thật sự muốn đánh người, những người này thề son sắt cam đoan với hắn rằng sẽ thắng trận tỷ thí sau đó, kết quả trận tỷ thí thứ hai lại như vậy.
Thua!
Còn thua khó coi đến thế!
Đây đã hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của hắn.
Hắn muốn nghiền áp hoàn toàn, hắn muôn hoàn toàn dẫm hội Tinh Thần ở dưới chân.
Khiến Vương Đằng biết rõ, hội Tinh Thần do đối phương xây dựng không hề có cả tư cách xách giày cho hắn khi ở trước mặt hắn.
Mà lúc này, hai trận tranh tài đầu tiên, bọn họ đã thua!
Cho dù trận chiến sau đó có thắng được về, đều sẽ thắng đến khó coi.
“Hội trưởng!” Một lãnh đạo hội Thanh Viêm cẩn thận nhìn Phong Thanh Viêm.
“Nói!” Phong Thanh Viêm áp chế lửa giận trong lòng, thản nhiên nói.
“Chúng ta còn có cơ hội, mấy người Kỳ Liên Phong phía sau đều là thiên kiêu tiến vào top hai mươi trên bảng Tân Nhân, chúng ta đặt mấy người bọn họ áp trục ở phía sau, chính là vì muốn để cho hội Tinh Thần một bất ngờ, hiện giờ bọn họ càng vui vẻ, về sau khóc càng khó nhìn.” Tên lãnh đạo hội Thanh Viêm kia nói.
“Ngươi xác định?” Phong Thanh Viêm hỏi ngược lại.
“Xác định! Ta vô cùng xác định, mấy người Kỳ Liên Phong tuyệt đối có thể thắng.” Tên lãnh đạo hội Thanh Viêm kia nói.
Phong Thanh Viêm không tin tưởng lắm, lại nhìn sang Nguyễn Bán Liên.
“Thiên phú mấy người Kỳ Liên Phong thật sự rất không tệ, hội Tinh Thần chắc không có ai là đối thủ của bọn họ.” Nguyễn Bán Liên nhíu mày, trầm tư một lát, gật đầu nói.
“Một khi đã như vậy, để ta nhìn xem.” Phong Thanh Viêm bình tĩnh nói.
“Nhất định sẽ không khiến hội trưởng thất vọng.” Tên lãnh đạo hội Thanh Viêm trước đó lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng nói.
…
Bên trên võ đài, trận tỷ thí thứ ba sẽ bắt đầu.
Dưới võ đài, Nguyệt Kỳ Xảo nhìn Vũ Vân Tiên đang đứng bên cạnh cách đó không xa, khẽ nói: “Trận tranh tài này xin nhờ vào ngươi, bên phía bọn họ lên sân là Kỳ Liên Phong hạng thứ mười lăm bảng Tân Nhân, thực lực chắc là mạnh nhất.”
Vũ Vân Tiên gật đầu, không nhiều lời, thân hình hơi lóe lên, đã xuất hiện ở trên võ đài.
“Tiểu Nguyệt tỷ, hắn không thành vấn đề chứ?” Vi Đức nhỏ giọng hỏi.
Không trách hắn hỏi như vậy, tuy rằng Vũ Vân Tiên là Đế tử của đế quốc Đại Càn, biểu hiện ở trên trận chiến tranh bá cực kỳ đáng kinh ngạc, nhưng khoảng thời gian này hắn vẫn luôn tiềm tu, căn bản không hề ra tay, không ai biết được thực lực của hắn rốt cuộc đã phát triển đến tình trạng nào.
Ở trong mắt Vi Đức, sau khi vị Đế tử này thất bại bởi Vương Đằng đã không phấn chấn phần nào, hiện giờ hoàn toàn không nhìn ra được tia sáng chói mắt như trước kia.
“Nhanh đi chữa thương, hắn có thể có vấn đề gì, Kỳ Liên Phong kia không thể nào là đối thủ của hắn.” Nguyệt Kỳ Xảo liếc ra sau nhìn dáng vẻ cực kỳ thê thảm của Mập, thấy hắn rõ ràng bị thương thật nặng, nhưng vẫn còn chú ý đến những chuyện này, không khỏi hơi dở khóc dở cười.
“Tên này lợi hại như vậy sao?” Vi Đức kinh ngạc nói.
“Đợi lát nữa ngươi sẽ biết.” Nguyệt Kỳ Xảo nói.
“Vậy để ta xem xong trận tỷ thí này rồi lại đi chữa thương.” Vi Đức nói.
“Vết thương của ngươi không có vấn đề gì sao?” Nguyệt Kỳ Xảo có sắc mặt kỳ quái hỏi.
“Còn chưa chết được.” Vi Đức nói xong đè lên miệng vết thương của mình, kết quả lại có một bãi máu chảy ra.
“…” Nguyệt Kỳ Xảo.
“He he, không có việc gì! Không có việc gì!” Vi Đức cười khan nói.
Khi nói chuyện, hai bên đã đứng trên võ đài, người ra sân bên phía hội Thanh Viêm đúng là Kỳ Liên Phong, xếp hạng thứ mười lăm trên bảng Tân Nhân!