Mỗi người đều có lòng kiêu ngạo, biểu hiện quá mức chính là tự phụ, thậm chí ngu xuẩn, Chúc Long Sơn hiện giờ sẽ không kiêu ngạo đến mức ngu xuẩn nữa.
Có lẽ đả kích do Vương Đằng mang đến cho hắn đã khiến cho hắn hiểu rõ cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn.
Ở đây có rất nhiều thiên tài, tộc Chúc Long không phải là tồn tại mạnh nhất.
“Vương Đằng đến rồi sao?” Chúc Long Sương quét mắt tìm kiếm bóng dáng để cho nàng tương đối chú ý.
Thằng cha kia đã bắt chẹt từ chỗ nàng năm mươi vạn điểm tích lũy, ngẫm lại thật đau răng.
“Vương Đằng!” Một chút âm trầm lộ ra từ trong mắt Chúc Long Sơn, nhưng rất nhanh đã yên lặng xuống.
“Nghe nói hắn đã có thể đánh bại được võ giả cấp Vực Chủ!” Chúc Long Hạo nhíu mày nói.
Chúc Long Sơn thoáng thay đổi sắc mặt, Vương Đằng đã có thể đánh bại võ giả cấp Vực Chủ, vậy chẳng phải không chênh lệch gì với hắn hiện giờ sao?
Thằng cha kia cũng trưởng thành nhanh như vậy cơ à?
“Là Nguyễn Bán Liên phó hội trưởng hội Thanh Viêm, ta biết con ả đó, nàng ta hoàn toàn lớn lên dưới nâng đỡ của Phong Thanh Viêm, chiến lực chưa hẳn quá mạnh.” Chúc Long Sương khinh thường nói.
“Nguyễn Bán Liên của hội Thanh Viêm!” Chúc Long Hạo lắc đầu, nói: “Nói tóm lại, có thể đánh bại cấp Vực Chủ đã chứng minh Vương Đằng trưởng thành rất nhanh, nếu trong nửa năm nay Chúc Long Sơn không hấp thu máu Chúc Long, thật sự chưa chắc đã có thể chống lại hắn.”
Chúc Long Sương gật đầu, liếc nhìn Chúc Long Sơn đang im lặng không nói gì ở bên cạnh, cười nói: “Xem ra hắn vẫn là đối thủ mạnh của ngươi.”
“Lần này ta nhất định sẽ đánh bại hắn.” Chúc Long Sơn trầm giọng nói.
Hai người Chúc Long Hạo và Chúc Long Sương nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, âm thầm gật đầu, sĩ khí còn đó, cũng không bị đánh mất hoàn toàn, nói lên tâm tính không tệ, Chúc Long Sơn này xem như là nhân tài đáng giá để bồi dưỡng.
“Lại nói thân hình cấp Giới Chủ cầm về từ chỗ Vương Đằng, bên chỗ gia tộc nói như thế nào?” Chúc Long Hạo hỏi.
“Không có vấn đề gì, mặc dù trên người không thiếu vết thương, nhưng hình như chưa có dấu hiệu bị nghiên cứu, máu căn nguyên gần như khô kiệt, cũng không bị lấy đi, xem ra Vương Đằng không có hứng thú với nó.” Chúc Long Sương nói: “Hơn nữa theo miêu tả trong tình báo từ bên phía đế quốc Đại Càn, thân hình này thật sự là do Vương Đằng cướp được về từ trong tay loài Hắc Ám, chúng ta còn cần phải cảm ơn người ta.”
“Như vậy sao!” Ánh mắt Chúc Long Hạo trở nên nhu hòa, gật đầu nói: “Xem ra Vương Đằng không thẹn với cái danh thiên tài, có tự tin tuyệt đối với bản thân, khinh thường đi nghiên cứu những thứ này.”
“Hơn nữa hắn có thể cướp được thân hình cấp Giới Chủ từ trong tay loài Hắc Ám, thật sự khiến cho người ta kinh ngạc, có thể đánh chết cường giả cấp Giới Chủ tộc ta, loài Hắc Ám kia ít nhất cũng là tồn tại cấp Ma Hoàng thượng vị, hắn làm được như thế nào nhỉ?”
“Tình huống lúc đó không rõ ràng lắm, đây là bí mật cao nhất của đế quốc Đại Càn, nhưng ta nghĩ chắc khi ấy có cả cường giả khác của đế quốc Đại Càn ở đó.” Chúc Long Sương nói.
Chúc Long Hạo như có đăm chiêu gật đầu, ánh mắt lập tức hơi nghiêm trọng: “Cho dù nói như thế nào, Vương Đằng kia ở cấp Hằng Tinh đã có thể tham dự vào trong chiến đấu như vậy, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường, có lẽ hắn còn có át chủ bài nào đó mà chúng ta không biết.”
“Không thể nào!” Trong đầu Chúc Long Sơn hiện lên đủ loại hình ảnh trong trận chiến đấu trước đó với Vương Đằng, cau mày nói: “Hắn không có khả năng còn át chủ bài.”
“Ngươi có thể xác định sao?” Khóe môi Chúc Long Sương nhếch lên một nụ cười ý vị sâu xa, hỏi ngược lại.
“Chuyện này…” Chúc Long Sơn không biết nói gì.
“Đừng nên coi thường bất cứ đối thủ nào, nhất là khi ngươi đã thất bại bởi hắn một lần.” Chúc Long Hạo dạy dỗ.
…
Bên kia có một bóng người mặc chiến giáp màu đen một mình đứng ở ngoài đám người, hắn cũng đang nhìn bảng Tân Nhân, nhưng ánh mắt của hắn thường xuyên đảo qua trong đám người, giống như đang tìm kiếm một bóng người nào đó.
“Đó là Lục Thiên!”
“Là hắn, không ngờ hắn cũng đến!”
“Thứ hạng của hắn đã đạt đến hạng ba trên bảng Tân Nhân, chẳng lẽ định đánh sâu vào hạng hai sao?”
“Sát Lục ý ở trên người Lục Thiên trở nên mạnh hơn, cũng không biết thực lực chân thật của hắn như thế nào?”
…
Xung quanh có không ít người nhìn thấy bóng người mặc chiến giáp màu đen kia, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi, không khỏi thấp giọng thảo luận.
Đúng lúc này, trong đám người xôn xao một trận, người xung quanh không khỏi tách ra hai bên, một bóng dáng đã đi tới.
“Phong Mạch!”
Một thanh niên có dáng vẻ lạnh nhạt xuất hiện ở trước mắt mọi người, rất nhanh đã có người nhận ra hắn.
“Lại là hắn, Phong Mạch này đã gia nhập Thiên Hạc đường, nghe nói đi theo học viên cũ ra ngoài làm nhiệm vụ, sau khi trở về trực tiếp đánh lên đến hạng tư trên bảng Tân Nhân!”
“Thiên Hạc đường là thế lực cũ có thực lực cực kỳ mạnh mẽ, còn mạnh hơn hội Thanh Viêm không ít, Phong Mạch này lại được Thiên Hạc đường coi trọng!”
“Xem ra thiên phú của hắn thật mạnh, thực lực cũng không bình thường, hạng thứ tư chưa chắc đã là cực hạn của hắn, có lẽ người này cũng định tranh đoạt hạng thứ hai.”
…
Sự xuất hiện của Phong Mạch đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, kể cả Lục Thiên cũng quay đầu liếc nhìn hắn.
Ánh mắt của hai người đối diện giữa không trung, đều nheo mắt lại, trong lòng đồng thời nảy sinh một suy nghĩ: “Người này là một đối thủ mạnh!”
Sau khi Phong Mạch trở về từ hành tinh Hạt Vương, đã ý thức được chênh lệch vĩ đại giữa mình với Vương Đằng, trong lòng không chịu, tự nhiên đã hăng hái tu luyện, hơn nữa Thiên Hạc đường cũng thật sự coi trọng hắn, cung cấp cho hắn không ít tài nguyên, vì thế thực lực của hắn tăng lên vĩ đại.
Nhưng khi hắn nghe nói Vương Đằng có thể thoải mái đánh bại võ giả cấp Vực Chủ, hắn đã biết mình và đối phương vẫn còn có một chênh lệch không nhỏ, thực lực của đối phương chắc chắn tăng lên càng thêm vĩ đại!