“Đôi cánh của tộc Vũ Nhân không phải để trang trí, nhưng trong trận đấu vừa rồi, Thái Bối Sa không hề dùng đến chúng, nên ta nghĩ thực lực của ngươi vẫn chưa thể buộc nàng phải sử dụng đến đôi cánh này đâu.” Vương Đằng mỉm cười với Thái Bối Sa, tiếp tục nói: “Hơn nữa, nếu ta đoán không nhầm thì trên phương diện lĩnh vực, Thái Bối Sa vẫn còn giữ lại, lĩnh vực Quang Minh của nàng rất mạnh.”
“Hội trưởng Vương Đằng thật tinh mắt!” Thái Bối Sa liếc nhìn Vương Đằng và nói.
“Quá khen! Quá khen!” Vương Đằng cười ha hả nói.
“Hội Tinh Thần còn nhận người không?” Đột nhiên, Thái Bối Sa hỏi.
Nguyệt Kỳ Xảo lập tức bần thần cả người.
Một câu nói của Thái Bối Sa làm nàng bối rối.
Thiên tài tộc Vũ Nhân lại chủ động muốn gia nhập hội Tinh Thần bọn họ ư?
Vì sao?
Chẳng lẽ vì Vương Đằng đẹp trai?
Nguyệt Kỳ Xảo nghía Vương Đằng, chuyện khác không nói chứ đúng là mã ngoài đẹp trai thật, không phải người bình thường có thể sánh bằng.
Nhan sắc này, kể cả là học viện tinh không nơi quy tụ toàn thiên tài thì nàng cũng chưa thấy được mấy người.
Phặc phặc phặc, nàng đang nghĩ gì vậy?
Người tí hon trong đầu Nguyệt Kỳ Xảo điên cuồng lắc đầu, quẳng suy nghĩ làm người ta xấu hổ này ra ngoài.
Trong mắt Vương Đằng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh chóng phản ứng lại, hỏi: “Ngươi muốn gia nhập hội Tinh Thần?”
“Không được hở?” Thái Bối Sa hỏi.
“Được chứ... được.” Nguyệt Kỳ Xảo đánh mắt nhìn Vương Đằng, tò mò hỏi: “Nhưng vì sao?”
“Ta muốn trở nên mạnh hơn!” Thái Bối Sa ngừng một chút rồi thẳng thắn: “Ừ, mạnh thần tốc!”
“Ta đã xem ngươi đấu với nữ võ giả của hội Thanh Viêm lần trước, chỉ có mấy ngày mà thực lực của ngươi đã mạnh lên không ít.”
Nói rồi nàng nhìn sang Vương Đằng.
Nàng biết, tất cả những thay đổi đó đều do vị hội trưởng hội Tinh Thần này tạo ra.
Tóm cái quần là đi theo người này sẽ có lộc ăn!
Nguyệt Kỳ Xảo vỡ lẽ, thì ra không phải vì Vương Đằng đẹp mã, đã bảo mà, những thiên tài kiểu này làm sao lại nông cạn như vậy.
Thái Bối Sa thẳng thắn làm hai người Vương Đằng và Nguyệt Kỳ Xảo không cảm thấy khó chịu, theo đuổi sức mạnh là quyền lợi của mỗi người, Thái Bối Sa có thể thẳng thắn như vậy tốt hơn mấy kẻ có động cơ khác nhiều.
Nhưng Nguyệt Kỳ Xảo vẫn phải nói rõ: “Ngươi muốn gia nhập hội Tinh Thần đương nhiên không có vấn đề, nhưng chúng ta có thời gian theo dõi, trong thời gian theo dõi này, ngươi không nhận được nhiều ưu đãi lắm.”
“Hơn nữa ngươi cũng cần cống hiến đầy đủ mới có thể nhận được phần thưởng tương xứng.”
“Ngươi chỉ thấy sự tiến bộ của chúng ta mà không thấy thành viên còn lại của hội Tinh Thần đã phải làm gì cho hội Tinh Thần.”
Thái Bối Sa gật đầu, nói: “Thời gian theo dõi à? Có thể!”
“Vậy là ngươi... đồng ý hả?” Nguyệt Kỳ Xảo sửng sốt một chút, kinh ngạc hỏi.
“Chứ không thì sao?” Thái Bối Sa hỏi.
“Ha ha ha, quyết định dứt khoát đấy.” Vương Đằng đi lên, vươn tay cười nói: “Chào mừng gia nhập hội Tinh Thần.”
“Ừ, cảm ơn!” Thái Bối Sa chần chừ một chút rồi vươn tay ra.
Vương Đằng chỉ nắm nhẹ rồi buông ra.
Sau đó, mấy người đi về phía bãi đất trống nơi thành viên hội Tinh Thần đang tụ tập.
Mấy người Vũ Vân Tiên và Borret phía sau đều kinh ngạc, mới chỉ nhoắng một cái mà hội Tinh Thần đã có một thiên tài gia nhập rồi!
Trông kiểu gì cũng như đùa vậy?
Thiên tài tộc Vũ Nhân này nghiêm túc đấy ư?
Văn Ngưng Phù đứng cách đó không xa nên cũng trông thấy toàn bộ cảnh tượng này, sắc mặt lấp tức càng thêm khó coi.
Thiên tài xếp thứ mười bảng Tân Nhân lại gia nhập hội Tinh Thần?
Có nhầm không vậy!
Đây chỉ là một thế lực mới nổi, tại sao lại có thiên tài gia nhập?
Những thiên tài có thể lọt vào top 10 chẳng phải nên gia nhập vào những thế lực lão làng hùng mạnh hơn sao?
Hành động của Thái Bối Sa làm nàng cảm thấy lựa chọn của mình dường như... sai lầm thật rồi!
Không so sánh sẽ không đau thương.
Ở hội Thanh Viêm, tuy rằng nàng cũng tăng tiến không ít thực lực, nhưng đối với họ, hội Thanh Viêm càng giống như người bề trên khống chế người bề dưới, lần này họ không thể hoàn thành việc ngăn chặn thiên tài hội Tinh Thần, có lẽ cũng không còn chỗ đứng trong hội Thanh Viêm.
Nhưng chắc chắn hội Thanh Viêm sẽ không dễ dàng để họ rời đi, vì hội Thanh Viêm đã sử dụng không ít tài nguyên cho họ.
Trước khi bóc lột sạch sẽ giá trị còn lại, làm sao hội Thanh Viêm có thể buông tha cho họ.
Nghĩ vậy, tâm trạng Văn Ngưng Phù càng thêm khó chịu.
Gia Đăng và Kỳ Liên Phong cũng thế, việc mà Văn Ngưng Phù có thể nghĩ đến, đương nhiên họ cũng có thể nghĩ tới.
Có chăng là nhóm họ đã thất bại, không còn cách nào để trở mình.
Thực lực của đám thiên tài hội Tinh Thần mạnh hơn trước rất nhiều, họ không còn là đối thủ.
Có đôi khi, việc lựa chọn rất quan trọng.
Và hiển nhiên, họ đã chọn sai.
Trên phi thuyền của hội Thanh Viêm, sắc mặt Phong Thanh Viêm sa sầm đến cực hạn, ai cũng biết hắn không ưa hội Tinh Thần, nhưng dưới tình huống này mà vẫn có thiên tài gia nhập hội Tinh Thần thì chứng tỏ không coi hắn ra gì.
Thậm chí bên ngoài còn có thông tin rằng không phải tất cả thiên tài đều sợ hội Thanh Viêm hắn.
Người của Phi Vân Minh và Vu Tháp Minh cũng tới, lúc này đang quan sát bảng Tân Nhân trên không trung.
Bảng Tân Nhân thay đổi chắc chắn sẽ có không ít thế lực xuất đầu lộ diện với mục đích chiêu mộ thiên tài.
Kết quả là họ còn chưa kịp ra tay thì hội Tinh Thần của Vương Đằng đã kết nạp thêm một thiên tài, còn chủ động xin gia nhập nữa, điều đó làm họ cảm thấy rất buồn phiền.
Hai người Kế Phi Vân và Vu Minh đang nói chuyện, lúc này cũng nhìn nhau không nói gì.
“Đậu má, tay Vương Đằng này làm sao thế nhở?” Vu Minh không nhịn được phải chửi thề một câu, nói.
“Trước đây ta đã chú ý Thái Bối Sa rồi, tuyệt đối không chỉ ở hạng mười, còn có thể tiến lên cao nữa, nên ta đã phái người đi mời chào từ lâu nhưng người ta không đồng ý, kết quả giờ lại gia nhập hội Tinh Thần.” Kế Phi Vân cười khổ.
Nếu là trước đây chắc chắn hắn sẽ không nói ra, nhưng giờ Thái Bối Sa đã gia nhập hội Tinh Thần, nói ra cũng chẳng sao cả.