“Vu Yển là em trai ta, khiến ngươi chê cười rồi.” Vu Minh cười giải thích.
“Thì ra là vậy.” Dáng vẻ Vương Đằng chợt hiểu ra, hơi xin lỗi Vu Yển, nói: “Ta không biết các ngươi có quan hệ này, vừa nãy ra tay hơi nặng, xin lỗi, xin lỗi!”
Không nhắc vụ này còn đỡ, vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt Vu Yển lập tức đen xì.
Tên này đó là ra tay hơi nặng sao?
Đó rõ ràng là không còn nặng hơn được không!
Bây giờ hắn gần như vẫn có thể cảm thấy trên mặt, trên đầu hơi đau.
Điều đáng mừng duy nhất là trong không gian chiến đấu của bảng Tân Nhân chỉ là hình chiếu, không phải người thật, nếu không bây giờ hắn đã phải ôm cái đầu đầy cục đứng ở đây rồi.
Không, nếu là như vậy hắn chắc chắn sẽ không đứng ở đây, đã chạy về tìm góc yên tĩnh vẽ vòng tròn nguyền rủa Vương Đằng rồi.
Khóe miệng Vu Minh cũng hơi co giật, nghĩ đến dáng vẻ Vu Yển bị đánh trong không gian bảng Tân Nhân, lập tức thấy đau thay hắn.
“Khụ khụ.” Nhưng hắn vẫn ho khan, nói: “Không đáng ngại, chút vết thương nhỏ thôi, sau này giáo huấn hắn thay ta nhiều hơn, tránh cho hắn không biết trời cao đất dày.”
Vu Yển: “…”
Đây thật sự là anh ruột!
“Nếu ngươi đã nói thế, vậy cứ giao cho ta.” Vương Đằng cười ha ha nói.
Vu Yển: “???”
Mẹ có, ngươi đồng ý nhanh như vậy là chuyện gì hả? Còn đánh tới nghiện rồi chắc.
Nhưng, hắn phải cố gắng tu luyện hơn, nhanh chóng đuổi kịp tên này.
Mặc dù thiên phú của Vương Đằng quả thật cực kỳ yêu nghiệt, ngay cả Nguyên Mục cũng bị đánh bại rồi, nhưng thiên phú của hắn cũng không yếu, hắn tin bản thân nhất định sẽ không thua mãi, sớm muốn sẽ có thể đuổi kịp.
Đến lúc đó ắt phải tìm lại thể diện ngày hôm nay.
“Đúng rồi, ta muốn để Vu Yển gia nhập hội Tinh Thần, không biết ý của ngươi thế nào?” Vu Minh đột nhiên hỏi.
“Cái gì?” Vu Yển trợn to mắt, để hắn gia nhập hội Tinh Thần?
Nói đùa cái gì!
Vừa nãy hắn còn đang nghĩ phải tránh xa Vương Đằng, hơn nữa càng xa càng tốt, bây giờ lại bảo hắn gia nhập hội Tinh Thần.
Điền rồi à!
Vương Đằng cũng không khỏi sửng sốt.
Để Vu Yển gia nhập hội Tinh Thần, học trưởng Vu Minh này nghĩ sao vậy?
Vu Tháp Minh của hắn còn mạnh hơn hội Tinh Thần rất nhiều, em trai ruột của hắn gia nhập Vu Tháp Minh không phải là lựa chọn tốt nhất sao?
Lẽ nào là muốn gài một tai mắt ở bên cạnh hắn?
Vu Minh này trông mày rậm mắt to, không ngờ lại là lão nham hiểm!
Ké Phi Vân hơi kinh ngạc, không ngờ Vu Minh lại để Vu Yển gia nhập hội Tinh Thần, xem ra thật sự vô cùng coi trong Vương Đằng.
Sau đó hắn lại nhìn Vu Yển, không khỏi hơi buồn cười.
Vu Yển này hình như có chút ám ảnh tâm lý với Vương Đằng rồi.
“Học trưởng Vu Minh, ngươi đây là… nói đùa với ta đúng không?” Trong lòng Vương Đằng suy nghĩ nhanh, hỏi.
“Ta là nghiêm túc, cũng hy vọng ngươi có thể suy nghĩ nghiêm túc. Ngươi yên tâm, chỉ cần Vu Yển tham gia hội Tinh Thần, thì không có bất cứ liên quan gì tới Vu Tháp Minh bọn ta, ta sẽ không để hắn bước vào Vu Tháp Minh nửa bước.” Vu Minh nói.
“Đại ca, ta không đi, ta muốn đến Vu Tháp Minh.” Vu Yển lập tức nói.
“Ở đây không tới lượt ngươi nói chuyện.” Vu Minh lại vỗ một cái vào gáy Vu Yển.
“Ta…” Vu Yển nghẹn đến muốn hộc máu, sao lại đánh hắn, có còn nhân quyền nữa không.
Vương Đằng nhìn biểu cảm trên mặt Vu Minh, hình như không giống giả vờ, không lẽ hắn thật sự muốn để Vu Yển gia nhập hội Tinh Thần sao?
Nhưng rốt cuộc hắn mưu đồ cái gì?
Điều này khiến hắn vô cùng nghi ngờ.
“Nếu muốn gia nhập hội Tinh Thần cũng không phải không được, nhưng tất cả phải theo trình tự bình thường, chuyện này không có vấn đề chứ?” Vương Đằng hỏi.
“Không vấn đề, nếu hắn phạm lỗi, thì ngươi cứ giáo huấn hắn thay ta, xảy ra chuyện, ta gánh vác.”
“Được! Có câu này của ngươi thì ta yên tâm rồi.” Vương Đằng gật đầu, nhìn về phía Nguyệt Kỳ Xảo, nói: “Đợi lát ngươi đăng ký giúp hắn đi.”
Ánh mắt Nguyệt Kỳ Xảo ngạc nhiên nhìn Vu Yển cả mặt ấm ức, rồi gật đầu.
Minh chủ Vu Tháp Minh này thật sự đành lòng, Vu Yển tốt xấu gì cũng là thiên tài hạng ba của bảng Tân Nhân, cứ tặng cho hội Tinh Thần như vậy sao?
Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ giữ lại trong thế lực của mình.
Vu Yển muốn nói gì đó, nhưng đã bị Vu Minh lật tay đè lại. Mặc dù hắn là thiên tài, nhưng ở trước mặt Vu Minh vẫn không đáng là gì.
“Được rồi, ngươi cũng không cần về với ta nữa, trực tiếp đi theo học đệ Vương Đằng đi.” Vu Minh trực tiếp đẩy Vu Yển đến trước mặt Vương Đằng, nói.
“Vu Yển, xin mời.” Vương Đằng cười híp mắt.
“…” Vu Yển nhìn khuôn mặt cười kia của hắn, không biết tại sao trong lòng đột nhiên thấy rùng mình, cuối cùng không nói gì nhiều, thành thật đi theo sau Vương Đằng.
Vu Minh quyết tâm muốn để hắn ở hội Tinh Thần, trông dáng vẻ hắn không từ chối được rồi.
Như vậy xem ra sau này hắn đều phải lăn lộn với Vương Đằng, cho nên vẫn đừng chọc vào tên này thì tốt hơn.
Đợi hắn trưởng thành rồi nói cái khác cũng không muộn.
Đại trượng phu, co được duỗi được!
Vu Yển hắn chẳng qua là chọn làm theo trái tim thôi.
Sau đó hai người Kế Phi Vân, Vu Minh lại nói thêm mấy câu với Vương Đằng, rồi cũng không nói gì nhiều đã cáo từ rời đi rồi.
Vu Yển nhìn bóng lưng của Vu Minh, trong lòng thê lương, nước mắt lưng tròng.
Đại ca thật sự cũng không thèm quay đầu nhìn hắn một cái!
“Vu Yển, ngươi yên tâm, sau này đều là người một nhà, ta chắc chắn sẽ không bắt nạt ngươi.” Vương Đằng vỗ vai Vu Yển, cười nói.
“Hừ, ta tốt xấu gì cũng là thiên tài hạng ba của bảng Tân Nhân, sao lại để ngươi bắt nạt được.” Vu Yển khẽ hừ nói.
“Thật sao?” Tiếng nói của Vương Đằng rất nhẹ, sắc mặt bình tĩnh, hỏi ngược lại.
“…” Vu Yển cảm thấy Vương Đằng trước mặt hình như đột nhiên trở lên nguy hiểm, cảm giác giống như lúc đánh hắn trong chiến đấu lúc trước vậy. Hắn không khỏi hơi chột dạ, ho khan nói: “Khụ, lúc trước đánh với ngươi, ta cảm ngộ được rất nhiều, lần này bái sư xong, ta phải bế quan một thời gian, ngươi đừng tới làm phiền ta.”