Biểu hiện vào thời khắc sau cùng khi trèo lên núi Thần Không của hai người không hoàn toàn phù hợp ý nguyện, không ít cường giả cấp Bất Hủ không nhìn trúng bọn họ, nhưng thiên phú của hai người thật sự không tệ, cuối cùng vẫn có hai tồn tại cấp Bất Hủ phong hầu thu bọn họ làm đồ đệ.
Nếu Vương Đằng đã bái sư, kết quả như thế này của bọn họ tự nhiên không là gì cả, nhưng hiện giờ Vương Đằng vẫn chưa bái sư, đột nhiên đã thể hiện ra ưu thế của bọn họ.
Cũng cho bọn họ có thể giải quyết vấn đề phần hợp đồng kia.
“Vương Đằng không bái sư!” Ánh mắt đám người Vạn Đông lóe lên.
Độc ở trên người bọn họ còn chưa được giải, nếu Vương Đằng đã bái cường giả Chân Thần làm thầy, bọn họ thật sự còn không dám dùng thủ đoạn gì cả, nhưng nếu còn không bái sư, vậy lại là chuyện khác.
“Ta sẽ nhờ một người bạn trên bảng top 100 cấp Vực Chủ hỗ trợ, ta cũng không muốn luôn luôn bị người dùng độc khống chế.” Cobb nói
Sắc mặt mấy người Guicteau, Ngô Thành, Đổng Lôi thay đổi liên tục, không lên tiếng.
“Chẳng lẽ các ngươi còn định trông chờ vào hắn có lòng từ bi hay sao.” Cobb nhìn thấy dáng vẻ này của bọn họ, không khỏi cười lạnh nói.
“Cobb, cho dù hắn không bái sư, mạng của chúng ta vẫn nằm trong tay hắn, ngươi xác định không thành vấn đề? Ngô Thành hỏi.
“Nếu hắn vẫn định tiếp tục lăn lộn ở trong học viện tinh không, ta không tin hắn dám làm gì ta khi ở trong học viện tinh không.” Cobb nói chắc chắn.
“Vậy không chắc, lấy tính cách của hắn, ngươi cảm thấy hắn sẽ sợ sao?” Đổng Lôi đột nhiên cất tiếng hỏi.
“Hừ, không sợ thì sao chứ, tuy rằng thiên phú của hắn yêu nghiệt, nhưng có thể so sánh với thiên tài ở trên bảng top 100 sao?” Cobb hừ lạnh một tiếng, trực tiếp xoay người rời đi, giọng nói truyền lại từ xa xa: “Các ngươi muốn làm chó của hắn, ta không ngăn cản, nhưng ta tuyệt đối sẽ không thần phục.”
“Vô liêm sỉ!” Sắc mặt của mấy người Ngô Thành lập tức trở nên khó coi, lời Cobb nói rất khó nghe, trực tiếp chọc vào miệng vết thương trong lòng bọn họ.
Vạn Đông không thốt một lời nào, cũng xoay người rời đi.
“Ta cảm thấy vẫn không nên hành động thiếu suy nghĩ.” Guicteau im lặng một chút, nói.
“Ta đồng ý.” Đổng Lôi hơi chần chừ một chút, gật đầu nói: “Hơn nữa ta cảm thấy chuyện Vương Đằng chưa từng bái sư hơi kỳ quái “
“Hả?” Hai người Guicteau và Cobb lập tức kinh ngạc nhìn nàng.
“Giác quan thứ sáu của phụ nữ.” Đổng Lôi nói.
“…” Guicteau.
“…” Ngô Thành.
Đối với chuyện Vương Đằng không bái sư, bên ngoài truyền đến ồn ào huyên náo, trong lòng rất nhiều người có suy nghĩ khác nhau.
Thanh danh của Vương Đằng thật sự quá lớn, người mạnh nhất trong học viên mới, rất nhiều người đều theo dõi hắn.
Chuyện hắn không bái sư tuyệt đối là một tin tức lớn, có ảnh hưởng thật lớn.
Cùng lúc đó, cũng có một vấn đề khiến cho mọi người vô cùng tò mò.
Vương Đằng rốt cuộc đã đi đâu?
Kể từ sau khi được viện trưởng mang đi từ trên đỉnh núi Thần Không, Vương Đằng rốt cuộc chưa hề xuất hiện.
Nếu hắn không bái viện trưởng làm thầy, vậy hắn rốt cuộc đã đi đâu.
Vấn đề này chỉ có viện trưởng và hai tồn tại Chân Thần biết được, những người khác không thể biết.
Hội Trọng tài học viện!
Ở trên tầng cao nhất của trụ sở hội Trọng tài, bảy bóng sáng lại xuất hiện.
Bảy đại Phán quyết lại tụ họp!
Hơn nữa một lần này, bọn họ vẫn vì cùng một người - Vương Đằng!
Không thể không thừa nhận, kể từ khi hội Trọng tài học viện được thành lập bao nhiêu năm như vậy cho đến nay, đây là một người học viên mới duy nhất có thể khiến cho hội Trọng tài hưng sư động chúng như thế.
“Lại có chuyện gì mà đều triệu tập chúng ta đến?” Phán quyết ngồi trên ghế thứ ba mở miệng nói.
“Còn nhớ rõ chuyện của nửa năm trước không.” Vị Phán quyết thứ bảy thản nhiên nói.
“Chuyện của nửa năm trước, nửa năm trước có chuyện gì?” Vị Phán quyết thứ tư hỏi.
“Học viên mới tên là Vương Đằng kia, vốn cho hắn một danh ngạch chuẩn Nghị viên, nhưng đối phương chướng mắt.” Phán quyết thứ bảy thong thả nói.
“Vương Đằng!” Vài vị Phán quyết lập tức nhớ ra cái tên này.
“Hắn không nhận danh ngạch chuẩn Nghị viên ư?” Phán quyết thứ năm tương đối hăng hái cười nói.
“Người bên dưới nói với ta, nửa năm trước hắn không hề đến hội Trọng tài học viện trình diện.” Phán quyết thứ bảy nói.
“Xem ra còn là một tên cứng đầu.” Phán quyết thứ sáu cười hề hề nói.
“Không nhận thì không nhận đi, việc gì phải triệu tập chúng ta đến, chuyện như vậy, chẳng lẽ người bên dưới không giải quyết được rõ ràng sao?” Phán quyết thứ hai thản nhiên hỏi.
“Vấn đề là, hiện giờ hắn lấy được hạng nhất bảng Tân Nhân, còn trèo được lên trên đỉnh núi Thần Không.” Phán quyết thứ bảy nói.
“Trèo lên trên đỉnh núi Thần Không!”
Vài vị phán quyết còn lại kinh hãi, sau đó ánh mắt ào ào dừng lại ở trên mặt vị Phán quyết thứ nhất.
Phán quyết ngồi ở trên ghế thứ nhất đang nhắm mắt dưỡng thần, giờ phút này đột nhiên mở mắt ra, một tia sáng kỳ dị lóe lên dưới đáy mắt, nhìn Phán quyết thứ bảy, giọng nói chậm rãi truyền ra:
“Ngươi nói hắn trèo lên trên đỉnh núi Thần Không?”
“Không sai!” Phán quyết thứ bảy bình tĩnh nói: “Các ngươi không ở trong học viện nên có thể còn không rõ ràng việc này, nhưng người trong học viện tinh không thứ 7 ta đều đã biết rõ.”
“Thú vị!” Phán quyết thứ nhất thì thào tự nói.
“Không ngờ nhiều năm như vậy lại còn có người có thể trèo lên trên đỉnh núi Thần Không.” Phán quyết thứ hai như có đăm chiêu nhìn xem Phán quyết thứ nhất, hỏi: “Lại nói năm đó ngươi trèo lên trên đỉnh núi Thần Không, có phải đã phân tích ra được huyền bí của núi Thần Không không?”
Vài vị phán quyết khác ào ào nhìn lại, hiển nhiên cực kỳ tò mò với chuyện này.
“Không thể nói.” Phán quyết thứ nhất nói.
Vài vị Phán quyết khác thất vọng.
“Sau khi Vương Đằng trèo lên trên đỉnh núi Thần Không đã biến mất một khoảng thời gian ngắn!” Phán quyết thứ bảy đột nhiên nói ra lời giật gân.
“Cái gì!?” Phán quyết thứ nhất đang định nhắm mắt lại, không định để ý đến chuyện này nữa, nhưng nghe thấy lời của Phán quyết thứ bảy nói, lập tức lại trừng lớn mắt, thất thanh nói.