Hai tồn tại Chân Thần ở đây oán giận thiên phú của một người vai dưới rất yêu nghiệt, nếu nói chuyện này ra, thật sự sẽ khiến người khác cười đến rụng răng.
Trong khi ba người nói chuyện, ngôi sao màu trắng bạc trước mắt lại đột nhiên chấn động lên, ba người vội vàng nhìn lại.
Rầm!
Một tiếng nổ vang truyền ra, dao động không gian khủng khiếp tản ra từ bên trong ngôi sao màu trắng bạc.
Viện trưởng và hai tồn tại Chân Thần lại cực kỳ bình thản đứng tại chỗ, cách ngôi sao màu trắng bạc mấy chục mét.
Dao động không gian khủng khiếp kia càn quét qua trên người bọn họ, nhưng lại không hề tổn thương đến bọn họ một chút nào, không gian xung quanh người bọn họ không hề dao động.
Đây là thủ đoạn của cường giả Chân Thần, lấy trình độ nắm giữ đối với không gian của bọn họ, chút lực lượng không gian đó vốn không thể dao động được không gian xung quanh người bọn họ.
Trong tiếng nổ vang, ngôi sao màu trắng bạc kia chậm rãi co rút lại, tia sáng ngoài mặt thu vào trong, lộ ra từng đường phù văn huyền ảo bên trong.
Những phù văn này tạo thành xiềng xích quấn quanh trên người một thanh niên tóc đen ở trung tâm.
Rắc rắc rắc…
Sau đó những phù văn này lại nứt vỡ, đứt gãy trong từng trận vỡ vụn, giống như lực lượng trong đó đã hoàn toàn biến mất, không cách nào chống đỡ được tồn tại của những phù văn này.
Rầm!
Ngay sau đó, tất cả phù văn hoàn toàn nứt vụn, hóa thành ánh sao đầy trời, biến mất trong hư không.
Mà ánh sáng trên toàn bộ ngôi sao màu trắng bạc cũng hoàn toàn thu lại, thanh niên tóc đen bên trong ngôi sao cuối cùng chậm rãi mở hai mắt ra, hai chùm tia sáng màu trắng bạc bắn ra từ trong hai mắt hắn, nhằm thẳng vào chỗ sâu trong hư không.
Tia sáng này vô cùng kỳ dị, giống như có thể xuyên thủng không gian, nháy mắt xuất hiện ở ngoài khoảng cách không thể nào tưởng tượng nổi.
Qua hồi lâu, tia sáng trong mắt thanh niên tóc đen kia mới dần dần thu liễm, nhưng đôi mắt của hắn vẫn duy trì màu trắng bạc vô cùng kỳ dị, tản mát ra lạnh như băng và uy nghiêm cực hạn.
“Hả!” Hai vị Chân Thần khẽ kêu lên một tiếng, quan sát hai tròng mắt của Vương Đằng, dần dần lộ ra ánh mắt khác lạ.
“Ánh mắt của hắn đã xảy ra lột xác, có thể nhìn thấu không gian.” Viện trưởng nói.
Hai vị Chân Thần khẽ gật đầu, bọn họ tự nhiên đều nhìn rõ manh mối, càng kinh ngạc trong lòng.
“Thật sự là tạo hóa tốt, không ngờ vị Chân Thần không gian năm đó lại để lại năng lực này.” Chân Thần hỏa diễm cảm thán nói.
“Vương Đằng có thể nhận được tán thành của truyền thừa này, hiển nhiên thiên phú Không Gian cực kỳ không tầm thường.” Chân Thần lôi đình nói.
Lúc này, đôi mắt của Vương Đằng cũng dần dần khôi phục như ban đầu, không còn màu trắng bạc như trước nữa, hắn nhìn viện trưởng và hai vị Chân Thần trước mắt, hơi sững sờ, lập tức cất bước đi tới cung kính hành lễ:
“Viện trưởng! Hai vị tiền bối!”
“Vương Đằng, ngươi thật sự khiến cho chúng ta ngoài ý muốn, lại có thể nhận được truyền thừa cấp Chân Thần loại không gian.” Viện trưởng khẽ vuốt chòm râu, nói.
“Viện trưởng quá khen, đệ tử chẳng qua may mắn mà thôi.” Vương Đằng khiêm tốn nói.
“Ta không hề khích lệ ngươi, chúng ta đều nhìn xem vào trong mắt toàn bộ quá trình tìm kiếm truyền thừa của ngươi, đây tuyệt đối không thể dùng may mắn để nói cho xong được.” Viện trưởng cười ha ha nói.
Vương Đằng sờ đầu, tỏ vẻ ngại ngùng, giống như hơi xấu hổ.
“Ha ha ha…” Viện trưởng và hai vị Chân Thần nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, không nhịn được cười ha hả.
“Vương Đằng, ngươi thật sự không tệ, ở trong rất nhiều thiên tài ta đã từng gặp, ngươi là người đầu tiên.” Chân Thần hỏa diễm vỗ vai Vương Đằng, tán thưởng từ tận đáy lòng.
Vương Đằng lập tức vừa mừng vừa sợ.
“Có dã tâm, nhưng không mù quáng, một khi đã lựa chọn thì cực kỳ quả quyết, nói ra đơn giản, nhưng không phải mỗi người đều có thể làm được.” Chân Thân lôi đình cũng gật đầu nói.
Vương Đằng đã không biết nên nói cái gì nữa, thậm chí còn hơi kinh sợ, viện trưởng và hai vị tiền bối Chân Thần nói chuyện thật dễ nghe, ra sức khen hắn, khiến cho hắn đều hơi xấu hổ.
“Vương Đằng, ngươi có biết đến cuối cùng khi ngươi gặp được truyền thừa cấp Chân Thần loại không gian này mà còn do dự tiếp thì sẽ có hậu quả gì không?” Viện trưởng hỏi.
“Thời gian đã không còn đủ, nếu do dự nữa, chỉ sợ đệ tử sẽ vô duyên với truyền thừa này.” Vương Đằng nói.
“Không sai, chỉ suýt chút nữa, ngươi chỉ suýt chút nữa đã bỏ lỡ truyền thừa này.” Viện trưởng nói.
“Xem ra ta vẫn tương đối may mắn.” Trong lòng Vương Đằng cũng thấy khá may mắn, thời điểm đó nếu hắn lại chậm một chút, chỉ sợ thật sự không nhận được truyền thừa này.
“Đúng, ở phương diện này, vận may của ngươi thật sự không tệ.” Viện trưởng cười nói.
Vương Đằng cười he he, hắn luôn cảm thấy hình như viện trưởng thật vui vẻ, cả khuôn mặt đều sắp cười thành một đóa hoa cúc.
“Đi thôi, nếu đã lấy được truyền thừa, cũng nên rời đi.” Viện trưởng nói.
Vừa dứt lời, còn không đợi Vương Đằng phản ứng kịp, hắn đã cảm thấy hoa măt, biến mất ngay tại chỗ.
Gần như trong nháy mắt, chân hắn đã dẫm lên trên mặt đất, mà trước mắt rõ ràng là quảng trường của điện Tinh Không kia.
Ánh mắt Vương Đằng lộ ra vẻ kinh dị, thủ đoạn của tồn tại Chân Thần thật sự không thể tin nổi, tốc độ di chuyển này còn nhanh hơn cả thuấn di của hắn.
“Vương Đằng, mặc dù chúng ta không thu ngươi làm đồ đệ, nhưng bình thường nếu ngươi có vấn đề gì về mặt tu luyện hoặc phiền toái không thể giải quyết được, có thể tìm chúng ta.”
Giọng nói của viện trưởng quanh quẩn trong tai Vương Đằng, nhưng không thấy bóng người của hắn.
Vương Đằng nhìn ngó xung quanh, trong bất tri bất giác viện trưởng và hai vị Chân Thần đã rời đi, nhưng hắn lại chưa hề phát hiện ra.
Giọng nói của viện trưởng chậm rãi tiêu tán, hắn vui vẻ trong lòng, cúi người thi lễ lên bầu trời.
Có thể khiến cho viện trưởng đưa ra hứa hẹn như vậy, xem ra trọng lượng vị sư phụ kia của hắn thật sự không nhẹ.
Vương Đằng không biết, hắn trợ giúp viện trưởng thắng được hai vị Chân Thần kia nên khiến viện trưởng cực kỳ vui vẻ, mới dễ nói chuyện như thế.