Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2779 - Chương 2779. Giãy Giụa Của Ockham!

Chương 2779. Giãy giụa của Ockham!
Chương 2779. Giãy giụa của Ockham!

“Học trưởng thứ tám mươi sáu, kết quả như thế nào? Có ngoài ý muốn không? Có bất ngờ không vậy?” Vương Đằng cười hề hề hỏi.

“…” Ockham.

Thần cmn có ngoài ý muốn không, có bất ngờ không!

Tin nhắn hắn nhận được lúc này từ một Nghị viên nào đó, không thể nghi ngờ là một kinh hãi thật lớn, khiến hắn hoàn toàn mất đi cơ hội giãy giụa.

Trong phút chốc, hắn giống như bị đánh vào trong vực sâu, băng lạnh toàn thân.

Cơ mặt của Wood hơi run rẩy, muốn cười nhưng lại cố hết sức nhịn xuống, Vương Đằng này thật sự độc địa giống như trước kia.

“Hừ!”

“Chúng ta đi!”

Ockham cố gắng trấn định, hừ lạnh một tiếng, xoay người định dẫn người đi.

Thân hình Vương Đằng lại đột nhiên lóe lên, ngăn cản đường đi của Ockham, thản nhiên nói: “Ta để cho các ngươi đi sao?”

“Ngươi định làm gì?” Khóe mắt Ockham không bị khống chế khẽ run rẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vương Đằng, cảnh giác nói.

“Ta định làm gì? Ngươi hỏi ta như vậy, không biết là thật nực cười sao?” Vương Đằng hỏi.

Wood đứng ở bên cạnh, cười hề hề nhìn xem một màn này, không hề định nhúng tay vào.

Sau khi thân phận của Vương Đằng được làm sáng tỏ, đám người Ockham đã không gợi lên được sóng gió gì nữa.

Nếu đối phương dám ra tay lần nữa, vậy chính là tội thêm một bậc.

Lần này hắn ra mặt là định hòa dịu mối quan hệ với Vương Đằng.

Phía trước biết được Vương Đằng cự tuyệt thân phận chuẩn Nghị viên, lúc hội Tinh Thần bị hội Thanh Viêm công kích, hắn không ra tay giúp đỡ, đã có phần tổn thương tình cảm.

Hiện giờ biết được Vương Đằng trở thành Nghị viên, cho dù nói như thế nào, hắn đều phải hàn gắn mối quan hệ.

“Vương Đằng, trước đó vì học trưởng Ockham không biết thân phận của ngươi nên mới phát sinh hiểu lầm này, việc gì ngươi phải khí thế bức người, nắm chặt không buông chứ.” Nguyên Mục đi từ đằng xa đến, giải vây cho Ockham.

Wood nhìn thấy mái tóc dài màu trắng bạc kia của Nguyên Mục, đồng tử trong mắt lập tức hơi co rụt lại.

“Đây chẳng phải lão nhị sao?” Vương Đằng nhìn Nguyên Mục, kinh ngạc nói.

Kẻ thua hắn, đều là lão nhị.

“…” Nguyên Mục.

“Lão, lão nhị?” Wood ngạc nhiên nhìn Vương Đằng, dám gọi em trai người kia là lão nhị, Vương Đằng thật sự to gan lớn mật.

Hay là nói hắn vốn không biết thân phận của Nguyên Mục?

Nghĩ đến khả năng như vậy, hắn lập tức truyền âm nói: “Vương Đằng, thân phận của Nguyên Mục này không đơn giản, hắn là em trai ruột của Phán quyết.”

“Quả nhiên là em trai ruột của Phán quyết!” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, trước đó hắn còn suy đoán, hiện giờ đã nhận được chứng thực từ chỗ Wood, nhưng…

Em trai của Phán quyết thì sao chứ?

Kể cả Phán quyết hắn đều không nể mặt, huống hồ chỉ là em trai của đối phương.

“Mới vừa rồi ở bên cạnh xem đủ náo nhiệt, hiện giờ lại định đi qua nhúng một tay ư?” Vương Đằng nhìn Nguyên Mục, hỏi.

Nguyên Mục hơi biến sắc, Vương Đằng này rõ ràng không cho hắn mặt mũi, chẳng lẽ đối phương không biết đến thân phận của hắn sao? Nếu là những người khác, kể cả Nghị viên, biết được thân phận của hắn đều ít nhiều sẽ cho hắn một chút mặt mũi.

“Nếu không có chuyện gì, xin mời tránh ra, trừ phi…” Vương Đằng nói xong khựng lại một chút, trên mặt lộ ra ý lạnh, nhàn nhạt nói: “Ngươi muốn là địch với ta?”

“Ngươi!” Đồng tử của Nguyên Mục co rụt lại, tên này đang uy hiếp hắn!

Wood ở bên cạnh đã không biết nên nói cái gì nữa, dưới tình huống Vương Đằng biết đến thân phận của Nguyên Mục rồi còn mắng đối phương như thế, rõ ràng hoàn toàn không coi trọng người anh trai là Phán quyết của đối phương.

Hắn không khỏi hơi câm lặng, lá gan của tên này rốt cuộc lớn bao nhiêu? Kể cả Phán quyết đều không thèm chú ý.

Nếu đổi lại là hắn, dù sao nhất định sẽ không dám đắc tội Phán quyết.

“Nguyên Mục, chuyện này không liên quan gì đến ngươi.” Ockham đứng ra, nhìn Vương Đằng cười lạnh nói: “Mới vừa rồi đúng là do ta hiểu lầm trước, nhưng ngươi không nói ra thân phận của mình, nên không trách cứ được người khác, nếu ngươi định dùng chuyện này để định tội ta, vậy ngươi cũng phải hỏi thử xem nhưng Nghị viên khác có đồng ý hay không.”

Lúc này hắn lại không biết sợ, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, mặc dù Vương Đằng trở thành Nghị viên, nhưng thân phận lại cực kỳ khó xử.

Đầu tiên là thực lực của Vương Đằng còn thiếu, không đủ để phục chúng.

Thứ hai là từ trong miệng Nghị viên hắn mới vừa liên hệ có thể biết được, lần này Vương Đằng trở thành Nghị viên không phải thật sự được chào đón, cao đến Phán quyết, thấp đến các vị Nghị viên, không có bao nhiêu người thật lòng thật dạ hy vọng Vương Đằng tiến vào hội Trọng tài học viện.

Đương nhiên, cũng có thể sẽ có một vài Nghị viên đứng về phía Vương Đằng, ví dụ như Nghị viên Wood trước mắt này, nhưng hắn dám chắc chắn, phần lớn Nghị viên đều sẽ đứng ở mặt đối lập với Vương Đằng.

Dù sao tồn tại của Vương Đằng thật sự rất khác biệt, một người mới trở thành Nghị viên như vậy là một loại sỉ nhục đối với tất cả Nghị viên.

Các Nghị viên này đều muôn vàn gian khổ giết ra từ trong phần lớn thiên tài, cuối cùng thông qua sát hạch mới thật sự trở thành Nghị viên, chỉ riêng Vương Đằng lại trực tiếp từ học viên phổ thông vượt qua thành viên phổ thông của hội Trọng tài học viện, rồi đến chuẩn Nghị viên, cuối cùng trở thành Nghị viên.

Quá sơ sài!

Cách lên cấp của hắn khiến những nỗ lực trước kia của các Nghị viên đều trở thành trò cười.

“Học trưởng Wood, xin hỏi một chuẩn Nghị viên vô cớ ra tay với một Nghị viên, dựa theo quy định của hội Trọng tài học viện, phải xử lý như thế nào?” Vương Đằng không để ý đến Ockham nữa, mà nhìn sang Wood ở bên cạnh, hỏi.

“Việc này…” Wood không khỏi nhíu mày lại.

Chuyện Ockham có thể nghĩ đến, hắn tự nhiên cũng đã nghĩ đến được.

Tuy rằng Vương Đằng trở thành Nghị viên, nhưng tình cảnh hiển nhiên sẽ không quá tốt.

Ở dưới tình huống như vậy còn giữ chặt Ockham không buông, cũng không phải là lựa chọn sáng suốt gì cả.

Nhưng khi hắn nhìn thấy sắc mặt bình thản kia của Vương Đằng, đã biết đối phương không định giảng hòa.

Thời gian hắn quen biết Vương Đằng không ngắn, cũng biết rõ học đệ này không phải hạng người bị bắt nạt rồi còn không lên tiếng.

Hết chương 2779.
Bình Luận (0)
Comment