“Cảm ơn Nghị viên Tống Khoan nhắc nhở.” Vương Đằng cảm kích nói.
“Không khách khí, không khách khí, chính là quyết định giám thị khu vực này, chúng ta không có cách nào thay đổi được gì, thật sự có lỗi.” Tống Khoan nói.
“Ta biết rõ chuyện này không liên quan gì đến các ngươi.” Vương Đằng cười nhạt nói, hắn tự nhiên sẽ không giận lây sang đối phương.
Tống Khoan thấy hắn nói như vậy, không khỏi cũng nhẹ nhàng thở ra trong lòng.
“Nghị viên Tống Khoan, khu vực ta giám thị ở cương vực U Phù là chỗ nào? Sẽ không phải kêu ta giám thị toàn bộ cương vực U Phù đấy chứ?” Vương Đằng cười nói.
“…” Nghị viên Tống Khoan hơi sửng sốt, dở khóc dở cười, Nghị viên Vương Đằng này đang nghĩ gì thế, kể cả Nghị viên kỳ cựu đều hiếm có ai có thể một mình giám thị cả một cương vực, huống hồ hắn chỉ là một Nghị viên mới nhậm chức không hề có bất cứ căn cơ và trợ lực nào.
“Vương Đằng ngươi cũng thật dám nghĩ.” Viên Cổn Cổn cũng hơi cạn lời nói.
“Ha ha ha, ta chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi, ai ngờ các ngươi lại coi là thật.” Vương Đằng cười nói.
“Cương vực U Phù có một nơi tên là hành tinh Ngũ Táng, khu vực ngươi giám thị chính là ở chỗ đó.” Tống Khoan phỉ nhổ một chút trong lòng, nói.
“Hành tinh Ngũ Táng!” Vương Đằng gật đầu.
“Tư liệu về hành tinh Ngũ Táng ngươi có thể trở về kiểm tra thêm.” Tống Khoan thở dài, đồng tình liếc nhìn Vương Đằng.
“Được, ta đã biết.” Vương Đằng giống như đã nhìn thấu được điều gì từ trong vẻ mặt của hắn, nhưng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu nói.
“Như vậy, xin mời Nghị viên Vương Đằng trong vòng nửa tháng đi đến hành tinh Ngũ Táng, nhớ không được chậm trễ thời gian, nếu không hậu quả… thật nghiêm trọng.” Tống Khoan nhắc nhở một câu, rồi nói: “Vậy ta xin cáo từ!”
Tiếng nói vừa dứt, bóng người của hắn đã trực tiếp biến mất khỏi trước mặt Vương Đằng.
Hai vị Nghị viên Hồng Liệt và Antoine đã rời đi từ sớm, hình như bọn họ không muốn có dính dáng gì với Vương Đằng.
Vương Đằng rời khỏi gian phòng làm việc này.
Nghị viên Wood vẫn chờ đợi bên ngoài, nhìn thấy Vương Đằng đi ra, đã hỏi: “Sao rồi? Đã xác định khu vực giám thị chưa?”
“Xác định!” Vương Đằng gật đầu nói: “Cương vực U Phù! Hành tinh Ngũ Táng!”
“…” Nghị viên Wood dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Vương Đằng, giống như xen lẫn ngạc nhiên, đồng tình, còn có một chút phẫn nộ, cực kỳ phức tạp, im lặng một lát, hắn thở dài nói: “Những người này thật sự muốn ép ngươi lên trên đường cùng.”
“Sao vậy, hành tinh Ngũ Táng thật khủng khiếp sao?” Vương Đằng tò mò hỏi.
“Cho đến bây giờ, Nghị viên đi đến hành tinh Ngũ Táng đều đã chết năm người!” Nghị viên Wood nói.
“Đã chết năm người!?” Vương Đằng trừng mắt, lập tức chửi tục một câu: “Đù má!”
Cuối cùng hắn đã rõ vì sao Nghị viên Tống Khoan không định nhiều lời, thật hiển nhiên hành tinh Ngũ Táng này không phải vùng đất lành gì, thậm chí có khả năng là một nơi cực kỳ khủng khiếp ở trong cương vực U Phù, khu vực hỗn loạn cỡ này, bằng không làm sao có thể chết đến năm Nghị viên.
Hành tinh Ngũ Táng này còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều.
“Trừ đó ra, cũng có không ít Nghị viên sau khi đi sang bên đó đã không công mà lui, thậm chí bị người phế bỏ.” Nghị viên Wood lại tăng thêm một câu, khiến trái tim Vương Đằng tiếp tục chìm xuống.
“Vì sao sẽ như vậy?” Vương Đằng nhíu mày hỏi.
“Tình huống ở hành tinh Ngũ Táng tương đối phức tạp, trong đôi ba câu không thể nói rõ ràng được, ta đề nghị chính ngươi trở về tự điều tra một chút.” Nghị viên Wood trầm ngâm một chút, nói: “Mặc khác, nếu có thể, vẫn nên từ chối, ta không đề nghị ngươi đi qua bên đó, nếu thật sự hết cách, nhất định phải đi, tốt nhất mời vài bảo tiêu, ngươi một thân một mình, lại còn chỉ là cấp Vũ Trụ, thực lực thật sự vẫn còn thấp một chút.”
Vương Đằng thấy hắn nói như vậy, cũng không hỏi nhiều nữa, hai người hàn huyên vài câu đã nói tạm biệt rời đi.
Vương Đằng không có ác cảm gì với Nghị viên Wood này, thật ra đối phương đã giúp đỡ hắn rất nhiều lần, về phần chuyện của hội Thanh Viêm lần trước, người ta không ra tay, hắn cũng không có lý do trách cứ gì đối phương cả.
Vẫn là câu nói kia, giúp đỡ là tình cảm, không giúp đỡ là bổn phận.
Vương Đằng rời khỏi hội Trọng tài học viện, lấy phi thuyền vũ trụ Ma Sát ra, bay về phía trang viên của mình.
Đột nhiên, ba người Ernest, Hồng Liệt, Antoine cực kỳ đột ngột xuất hiện trên bầu trời, nhìn theo phi thuyền Vương Đằng rời đi.
“Lần này ta muốn nhìn xem hắn có thể còn sống trở về hay không.” Ernest dùng giọng nói âm trầm nói.
“Ernest, lần này ngươi quá mất thể diện, nếu chúng ta lại xuất hiện muộn một chút, ngươi sẽ không thu dọn được.” Hồng Liệt nói.
“Hừ! Vì sao các ngươi không sớm nói cho ta biết sau lưng hắn là viện trưởng chứ.” Ernest nói.
“Chúng ta cho rằng ngươi biết rõ.” Antoine vô tội nói.
Ernest liếc nhìn hai người, nói: “Nếu người đứng sau lưng hắn là viện trưởng, chúng ta đẩy hắn đến hành tinh Ngũ Táng, viện trưởng có vì vậy tìm Phán quyết gây phiền toái không?”
“Không đến mức, viện trưởng và Phán quyết đã thương lượng, chỉ cần Vương Đằng vào hội Trọng tài học viện, tất cả đều phải phục tùng theo quy tắc của hội Trọng tài học viện.” Antoine nói.
“Chỉ sợ viện trưởng đây là định rèn luyện hắn, thật sự để mắt đến thằng nhãi này.” Hồng Liệt nói.
“Thiên phú của hắn quá yêu nghiệt, kể cả Nguyên Mục đều không phải là đối thủ, thậm chí còn có chênh lệch vĩ đại với hắn.” Ernest cau mày nói.
“Nguyên Mục thân mang Tinh Thần Thánh thể của Phán quyết vẫn còn không phải là đối thủ của hắn, thật sự không thể nào tin nổi.” Hồng Liệt tỏ vẻ nghiêm túc nói.
“Đúng vậy, cho nên mới càng không thể để mặc cho hắn trưởng thành tiếp được.” Antoine nói.
“Ha ha, nếu hắn yên phận một chút thật ra không có vấn đề gì, cứ cố tình gây chuyện với chúng ta.” Antoine lắc đầu, cười ha ha nói: “Hễ là thiên tài, đều có kiêu ngạo.”
“Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ!” Hồng Liệt cười lạnh: “Để cho chúng ta đến làm một trận gió này đi.”