“Ồ, nói vậy là ngươi muốn phản kháng à?” Vương Đằng cười tủm tỉm nói.
“Ngươi!” Gã đàn ông trung nhiên thấy hắn không có vẻ gì là sợ hãi thì mặt nhăn nhíu lại, trong lòng không yên.
“Thằng nhãi kia, đoàn trưởng của chúng ta là một trong những đạo tặc tinh không mạnh nhất tinh vực này, ta thấy rõ là ngươi chán sống rồi.” Tráng sĩ mặt sẹo quát to.
Phái Ân: “...”
Vương Đằng nhíu mắt lại, gương mặt lộ vẻ tươi cười, đi về phía đối phương.
“Ngươi định làm gì?” Tráng sĩ mặt sẹo chột dạ kêu lên.
“Đừng sợ, không phải vừa nãy còn to mồm lắm hay sao? Tốt nhất là đừng để ta coi thường ngươi.” Trong tay Vương Đằng xuất hiện một viên gạch màu tím, nhẹ nhàng nói.
“Dừng tay!” Phái Ân vội vàng hét lên.
Nhưng đã muộn, Vương Đằng giơ viên gạch trong tay, đập mạnh xuống không thương tiếc trước đồng tử đang co lại của tráng sĩ mặt sẹo.
Bốp! Bốp! Bốp...
Đùng!
Một loạt tiếng đập nặng nề vang lên, cùng với từng tiếng sấm ầm ì, khuôn mặt của tráng sĩ mặt sẹo sưng phồng lên với tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy, sau đó lập tức biến thành một cái đầu heo.
Bùm!
Không mấy nhiều thời gian, tráng sĩ mặt sẹo đã ngã sấp xuống đất, cả người run rẩy.
Bốn gã võ giả cấp Vũ Trụ gần đó cũng lộ vẻ hoảng sợ, trợn mắt há mồm nhìn tráng sĩ mặt sẹo, rồi lặng lẽ dịch mông ra phía sau.
Cơ mặt Phái Ân rúm ró, vốn đã định động thủ, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, không hiểu sao đáy lòng hắn cũng hơi chột dạ, sững sờ không dám di chuyển.
“Đúng rồi, ngươi vừa nói gì ấy nhỉ?” Vương Đằng cất viên gạch, phủi tay rồi hỏi.
“Ta nói... có việc gì chúng ta đều có thể thương lượng được.” Phái Ân nuốt một ngụm nước miếng, xấu hổ nói.
“Không có gì để thương lượng cả.” Thân hình Vương Đằng lóe lên, biến mất tại chỗ.
Đồng tử Phái Ân thắt lại, không nghĩ nhiều, hắn lập tức bứt ra lui lại, nhưng không gian trước mặt hắn vừa dao động thì Vương Đằng đã xuất hiện ngay trước mắt rồi, sau đó lại tung ra một quyền.
Ngũ Hành quyền!
Lúc này đây, Vương Đằng không hề nương tay, lực lượng lĩnh vực lục giai được thêm vào trong đó, ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp.
Sắc mặt Phái Ân thay đổi triệt để, hắn là cấp Vực Chủ tam giai, lĩnh vực bản thân lĩnh ngộ mới tới ngũ giai, mà võ giả cấp Vũ Trụ trước mặt này lại nắm giữ lĩnh vực mạnh hơn cả hắn.
Uỳnh!
Phái Ân liều mình ngăn cản, lĩnh vực ngũ giai bộc phát, nhưng hoàn toàn bị lĩnh vực của Vương Đằng bao phủ, hắn bị một quyền đánh trúng, lại bay vào vách tường năng lượng, máu tươi trong mồm phun ra không kiểm soát, sắc mặt trắng bệch.
Dư chấn năng lượng xung quanh đều bị gói gọn trong lĩnh vực của Vương Đằng bao phủ, không thể khuếch tán ra ngoài.
Quá dễ!
Đối phó với võ giả cấp Vực Chủ bình thường bên ngoài học viện tinh không thật là quá dễ dàng.
Đương nhiên, nếu gặp phải võ giả cấp Vực Chủ ngũ giai trở lên thì có thể sẽ không dễ dàng như thế, nhưng gã đàn ông trước mặt này mới chỉ là cấp Vực Chủ tam giai, không chênh lệch với hắn quá nhiều.
Phái Ân không thể tin vào kết quả này, nhưng cả người đau quặn khiến hắn không thể không chấp nhận sự thật, ánh mắt hắn rung động dữ dội nhìn Vương Đằng, không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là... từ giờ các ngươi đều là tù binh của ta.” Vương Đằng ngồi xổm xuống, ánh mắt đảo qua, niệm lực tinh thần cuốn ra, tháo nhẫn không gian trên tay hắn xuống: “Thật là không tự giác chút nào, cứ bắt ta phải ra tay.”
Phái Ân đầy cay đắng, nhưng hết cách rồi, hắn đã bị cướp thật.
Đúng là thói đời thay đổi, hôm nay đến lượt hắn!
Tinh thần lực của Vương Đằng mạnh mẽ đâm vào, cưỡng chế loại bỏ dấu ấn tinh thần lưu trên nhẫn không gian của Phái Ân.
“Phụt!” Phái Ân hộc máu lần nữa, ánh mắt hoảng sợ.
Nhẫn không gian của hắn bị cưỡng chế mở ra!
“Không phải chứ, đường đường là võ giả cấp Vực Chủ mà nghèo vậy.” Vương Đằng nhìn lướt qua đồ vật bên trong nhẫn không gian, không còn gì để nói.
“...” Đáy lòng Phái Ân cay đắng khôn cùng, hắn hít sâu một hơi, nói: “Đạo tặc chúng ta gom góp toàn bộ tiền của mấy năm nay, ngoại trừ tu luyện cho bản thân ra thì đa phần đều dồn vào để mua chiếc phi thuyền cấp Giới Chủ này.”
“Ai!” Vương Đằng thở dài: “Biết thế đã không hy vọng lắm làm gì, thất vọng quá, thôi không sao, chí ít còn có một chiếc phi thuyền cấp Giới Chủ gỡ gạc.”
“...” Phái Ân câm nín, cứ cảm thấy bị ruồng rẫy.
Vương Đằng không nói nữa, ánh mắt nhìn về phía các võ giả khác rồi lại cướp hết của chúng, tất cả những gì có giá trị đều bị hắn lột sạch, một người cũng không tha, muỗi nhỏ cũng là thịt.
Chứng kiến cảnh tượng này mà lòng Phái Ân quắn lại, sát tinh này rốt cuộc ở đâu ra mà ra tay còn tuyệt tình hơn cả đám đạo tặc tinh không họ.
“Được rồi, giờ phi thuyền của các ngươi cũng là chiến lợi phẩm của ta, xuống đi, quay về phi thuyền của các ngươi đi.
Vương Đằng đuổi hết đám đạo tặc tinh không này rời khỏi phi thuyền “Ma Sát”, sau đó thu hồi nó lại.
Đồng tử Phái Ân co rúm lại, thiết bị không gian siêu lớn, càng lúc hắn càng cảm thấy thanh niên trước mắt này không đơn giản, có thể có được thân phận khó lường, bởi nếu không làm sao sẽ có được thiết bị không gian siêu lớn như thế.
Phải biết rằng, nếu họ có được loại thiết bị này là có thể thu hồi phi thuyền vũ trụ ở trong vũ trụ bất cứ lúc nào, có được khả năng ẩn giấu cực mạnh, thích cướp của ai thì cướp, quả thật là trang bị thiết yếu dành cho cướp bóc.
Chắc chắn hắn không thể là đạo tặc tinh không!
Không có đạo tặc tinh không nào lại xa xỉ như thế.
Vương Đằng không biết trong đầu đối phương đang nghĩ gì, dẫn theo mọi người đi lên chiếc phi thuyền đạo tặc kia, cũng để Viên Cổn Cổn tiếp quản.
Đối với một sinh mệnh trí năng cấp Vực Chủ thì hiển nhiên không làm khó được nó, chẳng mấy chốc toàn bộ phi thuyền đã được tiếp quản toàn quyền, đổi hướng, bay về hành tinh Ngũ Táng.
Phái Ân thở dốc, nội tâm như tro tàn, đến cả phi thuyền cũng bị cướp thì bọn họ còn hy vọng gì nữa.