“Cần gì phải thế!” Vương Đằng lắc đầu thở dài, lững thững nghênh đón đối phương đi, nắm tay lại huy động, một quyền ấn đánh ra.
Ở phía trên nắm tay, áo giáp do Ám Nham Long Giáp ngưng tụ vẫn chưa tản đi, mặt ngoài có một vết roi, hiển nhiên một roi vừa rồi cũng không phải không hề có tác dụng.
Nhưng nó vẫn chưa thật sự tổn thương đến Vương Đằng, hơn nữa lúc này theo ánh sáng chớp động, áo giáp trên nắm tay của Vương Đằng lại khôi phục như lúc ban đầu, giống như vết roi vừa nãy chỉ là ảo giác.
Ầm!
Hai người lại va chạm với nhau, quyền ấn và mang tiên giao kích, trong phòng tu luyện không ngừng bộc phát ra tiếng nổ vang.
May mắn phòng tu luyện cũng đủ cứng, còn có phù văn phòng hộ, bằng không trận chiến đấu của hai người đủ để phá hư phi thuyền.
Tracy càng đánh càng kinh hãi, thanh niên trước mắt này thật sự là võ giả cấp Vũ Trụ sao? Vì sao có thể mạnh như vậy? Nàng lại không thể đánh bại đối phương.
Lực lượng của đối phương thật sự rất khủng khiếp, có thể uy hiếp đến võ giả cấp Vực Chủ.
Hơn nữa đánh nửa ngày, nguyên lực của hắn gần như cũng chưa tiêu hao hết, căn bản không giống một võ giả cấp Vũ Trụ.
“Đợi đã!” Tracy lách người, co ngươi lui lại, ngoài một trăm mét dừng công kích, đột nhiên mở miệng.
“Làm sao?” Vương Đằng cực kỳ bình tĩnh nhìn nàng.
“Không đánh nữa, ngươi không phải muốn ta thần phục sao? Ta thần phục!” Tracy rõ ràng nói.
“Không phải mới nãy ngươi còn từ chối sao? Hơn nữa đây không phải tác phong của Hồng Miêu ngươi.” Vương Đằng cười như không cười nhìn đối phương.
“Thực lực của ngươi đủ để cho ta thần phục, với ta, ngươi không giống với những tên đàn ông thối trước kia, ngươi không phải đạo tặc tinh không.” Tracy nói.
“Như vậy sao!” Vương Đằng sờ cằm, nói: “Vậy ngươi qua đây, quỳ xuống kêu một tiếng chủ nhân, ta sẽ tin tưởng ngươi!”
“Thật sự phải quỳ sao?” Sắc mặt Tracy khẽ biến, ánh mắt lộ ra một tia giãy dụa, trên mặt lộ ra một tia ủy khuất, chọc người trìu mến.
“Quỳ!” Vương Đằng gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“.......” Trong lòng Tracy mắng Vương Đằng tám trăm lần, tên đàn ông này quá vô tình, vậy mà bất vi sở động.
“Nếu ngươi không quỳ, chúng ta tiếp tục đánh!” Vương Đằng nói.
“Được, ta quỳ!” Tracy cắn chặt răng, hít một hơi thật sâu nói.
“Thu hồi roi của ngươi lại, dọa người.” Vương Đằng nói.
“.......” Tracy tức giận muốn mắng người, nhưng cuối cùng vẫn thu hồi hồng tiên trong tay, đi đến trước mặt Vương Đằng, chậm rãi quỳ xuống.
Vương Đằng kinh ngạc, cô gái này thật sự muốn thần phục?
Kịch bản không đúng!
Dựa theo dự đoán của hắn, Hồng Miêu dã tính mười phần này tuyệt đối không phải người dễ dàng thần phục.
Đúng lúc này.......
Tracy chợt ngẩng đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười quyến rũ, làm cho người ta say mê, nhưng trong mắt nàng lại đột nhiên hiện lên một luồng hàn quang, đồng thời môi đỏ mọng hé mở, vài luồng hàn quang hiện lên.
Vù! Vù! Vù!
Chỉ thấy ba đường hàn quang màu đỏ như châm mang bắn thẳng tới đôi mắt của Vương Đằng.
Khoảng cách hai người quá gần, hàn quang này nháy mắt đi đến trước mặt Vương Đằng, mắt thấy sắp đâm vào hai mắt hắn.
Khóe miệng Tracy hiện lên một tia cười khẩy, nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt nàng nháy mắt cứng ngắc.
“Thật sự là người phụ nữ rắn rết!” Vương Đằng thở dài một tiếng.
Cũng không thấy hắn có động tác gì, ba hàn quang trước mắt đột nhiên đông cứng tại chỗ, cách đôi mắt của hắn chẳng qua trong gang tấc, nhưng không thể tiến thêm nữa.
“Làm sao có thể?” Tracy đầy ngạc nhiên, thân thể quỳ gối được một nửa đang muốn đứng dậy, nhưng một bàn tay lại đột nhiên đặt trên vai của nàng.
“Đừng đứng lên, tiếp tục quỳ!”
Cùng lúc đó, một âm thanh trêu tức truyền đến từ sau lưng của nàng.
“Từ lúc nào?” Tracy vừa sợ vừa giận, nàng nhìn Vương Đằng trước mặt, đã thấy bóng người kia lại đang chậm rãi tiêu tán, căn bản chỉ là một tàn ảnh mà thôi.
Bàn tay Vương Đằng chợt dùng một chút lực, “Đùng” một tiếng, Tracy quỳ gối chặt chẽ trên mặt đất.
“Ngươi!” Tracy lập tức đầy khuất nhục.
“Đừng cử động nha, chiến kiếm của ta cũng không có mắt!” Vương Đằng chậm rãi đi ra từ sau lưng nàng, trong tay không biết khi nào xuất hiện một thanh chiến kiếm, để trên cổ của nàng, thản nhiên cười nói.
Thân thể xinh đẹp của Tracy cứng ngắc, đương nhiên không dám nhúc nhích, thanh niên trước mắt này tuy rằng nụ cười đầy mặt, nhưng giờ phút này ánh mắt hắn cũng lạnh nhạt đến cực hạn, căn bản không giống những người đàn ông mà nàng gặp phải trước kia, trong mắt tràn đầy dục vọng với nàng.
Nàng rất không cam lòng, vốn muốn dùng phương thức đánh lén này, kết quả không ngờ bị ngã nhào, ngay cả chạy giữ mạng cũng không làm được.
“Nhìn mắt của ta.” Vương Đằng đột nhiên nói.
Tracy vốn đối diện với Vương Đằng, lúc này lập tức cảm thấy không đúng, theo bản năng muốn né tránh, nhưng đã không còn kịp rồi.
Đôi mắt Vương Đằng hiện lên một ánh sáng màu đỏ tươi, khiến đôi mắt nàng nháy mắt mê mang.
Một lát sau, Vương Đằng đi ra khỏi phòng tu luyện.
Không ngờ người phụ nữ này khó khống chế hơn Phái Ân nhiều như vậy, tốn không ít tinh thần lực của hắn.
Mà bong bóng thuộc tính mà đối phương rơi xuống đều bị hắn nhặt lấy, đáng tiếc cũng không có tác dụng gì, Vương Đằng cũng không để ý lắm.
Tracy thành thật đi theo phía sau hắn, ánh mắt không cam lòng, rốt cuộc cũng không thể dâng lên suy nghĩ tấn công hắn nữa.
“Viên Cổn Cổn, kêu đám người Phái Ân lái phi thuyền qua đây đi.” Vương Đằng nói.
Khi Phái Ân lái phi thuyền đến gần, Vương Đằng đã khống chế tất cả võ giả trên phi thuyền đạo tặc Hồng Miêu.
Nhìn một đám nữ võ giả trước mắt, sắc mặt Vương Đằng có hơi kỳ quái, nói với phía sau Tracy: “Thuộc hạ của ngươi cũng không khỏi chênh lệch quá lớn với ngươi đi.”
Bình thường!
Diện mạo những của nữ võ giả này thật sự rất bình thường!
Đừng nói so sánh với Tracy, chính là so sánh với cô gái đẹp bình thường, cũng căn bản không thể so sánh.
Một đoàn trưởng nhóm đạo tặc nổi tiếng xinh đẹp, thuộc hạ lại đều là một đám nữ võ giả diện mạo bình thường, thật sự làm cho người ta không tưởng tượng được.
“Các nàng đều là người đáng thương trong vũ trụ, dung mạo có đôi khi có thể dẫn đến nhìn trộm, như vậy tốt hơn.” Tracy lạnh lùng nói.