Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2810 - Chương 2810. Ngươi Chính Là Nghị Viên Trong Miệng Bọn Họ Nhỉ!

Chương 2810. Ngươi chính là nghị viên trong miệng bọn họ nhỉ!
Chương 2810. Ngươi chính là nghị viên trong miệng bọn họ nhỉ!

Trên mặt không ít tiếp viên hàng không phía sau không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, các nàng nhìn cô gái phía sau thanh niên tóc đen, trong lòng có hơi bất bình.

“Cô gái đó dựa vào cái gì có thể được vị quý công tử kia ưu ái? Chẳng lẽ chỉ là bởi vì vóc dáng của nàng đẹp?” Một tiếp viên hàng không hừ lạnh nói.

“Vóc dáng của nàng đâu chỉ là đẹp, quả thực là đẹp đến phạm quy.” Một tiếp viên hàng không khác thở dài.

“.......”

Mấy tiếp viên hàng không không khỏi nhìn thử dáng người của mình, được rồi, tuy rằng cũng không tồi, nhưng suy cho cùng vẫn kém một chút.

Mà đối phương lại đầy đặn, trên người không có chút thịt thừa nào, quả thực có thể nói là hoàn mỹ.

Không có so sánh, sẽ không có đau thương.

Một so với một, chênh lệch lập tức xuất hiện.

“Rốt cuộc dáng người người phụ nữ đó là ăn cái gì lớn lên, lại có thể phạm quy như thế.” Một tiếp viên hàng không không khỏi nói thầm.

“Đúng đó!”

“Khẩu vị của quý công tử đó hình như có hơi quái, diện mạo của người phụ nữ này rất bình thường!”

“Đàn ông có thể có thích loại này?”

“Chẳng lẽ các ngươi không nghe nói qua một câu.”

“Nói cái gì?”

“Tắt đèn, đều giống nhau à!”

“.......”

Một đám tiếp viên hàng không thoáng chốc rơi vào im lặng quỷ dị.

“Người chị em, đau lòng!” Có người buồn bả nói.

“Con gái diện mạo đẹp khắp nơi đều có, nhưng dáng người phạm quy như thế, thì khó tìm.” Tiếp viên hàng không kia tiếp tục đâm vào tim.

“.......”

Vài tiếp viên hàng không bốn phía rốt cuộc không nghe nổi nữa, lập tức giải tán, đã giết chết cuộc trò chuyện rồi.

.......

Phía trước, Vương Đằng gắt gao giữ chặt Tracy sắp bùng nổ, truyền âm nói: “Đừng xúc động! Đừng xúc động! Các nàng chỉ là nói đùa, người không biết không có tội mà.”

“.......” Tracy hít sâu vài hơi, mới dần dần bình ổn cơn tức giận, lãnh đạm nói: “Buông ra!”

“Được, ta buông ra, lập tức buông ra, ngươi đừng xúc động!” Vương Đằng lập tức buông tay bắt lấy cổ tay đối phương, ánh mắt lại nhìn chằm chằm đối phương, sợ nàng một lời không hợp sẽ trở về xử lý mấy tiếp viên hàng không kia.

Nhưng tình huống trong tưởng tượng vẫn chưa xuất hiện, Tracy hừ lạnh một tiếng, đi nhanh hướng về phía trước.

Vương Đằng rốt cục nhẹ nhàng thở ra, trong lòng không khỏi oán hờn những tiếp viên hàng không, lại dám ở sau lưng oán thầm nữ sát tinh này, thật sự là không muốn sống nữa.

Nhưng hắn cũng không ngờ con Hồng Miêu này cho dù bị hắn thu phục, cũng khó quản như vậy, còn giận dỗi cùng hắn !

Rốt cuộc ai mới là chủ nhân chứ?

“Vương Đằng, ngươi sợ không phải mời tổ tông trở về!” Viên Cổn Cổn ở trong đầu hắn cười nói.

“Quên đi, đại nhân ta không chấp tiểu nhân!” Vương Đằng lắc đầu thở dài, đi về phía trước.

Tracy dừng chân, ở phía trước đợi một lát.

“Sao không đi?” Vương Đằng hỏi.

“Hiện tại đi đâu?” Tracy tức giận nói.

“Tìm một nơi có thể ở lại, tốt nhất là nơi phồn hoa nhất hành tinh Ngũ Táng, thiên tài tụ họp, để ta xem thử thiên tài của hành tinh Ngũ Táng mạnh cỡ nào.” Vương Đằng nói.

Tracy gật đầu, ngăn lại một chiếc xe bay năng lượng phù văn ở ven đường, nói: “Đi đại lộ Ngũ Táng.”

Rồi nhắm hai mắt lại.

Lúc này xe bay năng lượng phù văn bay lên bầu trời.

Vương Đằng ngồi trong xe, thông qua cửa kính xe nhìn cảnh sắc bên ngoài, ánh mắt mang vẻ tò mò.

Nói hành tinh Ngũ Táng này là nơi hỗn loạn, mặt ngoài cũng không nhìn ra chút nào, khắp nơi đều là cảnh tượng rất có trật tự, xe bay phi hành trên tuyến đường quy định trên bầu trời, cũng có võ giả đạp khoảng không mà đi, không can thiệp lẫn nhau.

Thành thị phồn hoa, lầu cao san sát, phía dưới có lượng lớn dòng người, dường như mỗi người đều đang bận rộn chuyện của mình.

Ánh mắt Vương Đằng lộ ra dị sắc, hỏi: “Viên Cổn Cổn, nơi này thật sự là nơi hỗn loạn?”

“Đương nhiên, ta còn có thể lừa ngươi sao?” Viên Cổn Cổn nói.

“Nơi hỗn loạn này khó tránh quá....... yên bình một chút!” Vương Đằng chần chờ một chút, mới tìm được một từ hình dung thích hợp.

Yên bình!

Đúng vậy, quá yên bình, căn bản không giống như một nơi hỗn loạn.

Nơi này không phải nên là tử vong tùy ý có thể thấy được sao? Không phải nên là rối loạn man rợ sao? Không phải nên là đốt giết cướp bóc tập mãi thành quen sao?

Sao ngược lại giống như một tinh cầu văn minh?

Vương Đằng không hiểu được!

Viên Cổn Cổn còn chưa trả lời, một giọng nói quen thuộc đột nhiên truyền vào trong tai Vương Đằng.

“Hình như ngươi cảm thấy mọi thứ rất kỳ quái!”

Vương Đằng không khỏi quay đầu nhìn về phía Tracy nhắm mắt nghỉ ngơi, cô gái này không phải không muốn để ý đến hắn sao?

“Ừm! Có một chút.” Nhưng hắn vẫn trả lại một câu.

“Kỳ quái cái gì? Kỳ quái vì sao nơi này bình yên phồn hoa như thế?” Tracy dường như đã sớm biết Vương Đằng suy nghĩ cái gì, thản nhiên nói.

“Bằng không thì sao?” Vương Đằng hỏi ngược lại.

“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, tất cả hỗn loạn đều không nhìn thấy, ngươi xem người phía dưới, bọn họ giống như đang mua bán đứng đắn, nhưng trên thực tế có lẽ bọn họ chỉ đang xử lý của cải cướp giật, hoặc là trộm được.”

“Còn có vài người, ngoài mặt chuyện trò vui vẻ, giống như đang nói việc kinh doanh lớn gì, dường như đang lập ra kế hoạch buôn bán gì đó, nhưng trên thực tế có lẽ bọn họ chỉ đang thương lượng đêm nay đi cướp của phú hào nào? Hoặc là đoạt lấy phụ nữ của con em nhà giàu nào đó.”

“Ngươi nhìn thử phía sau, vài chiếc xe bay đang theo chúng ta, bọn họ đã xem ngươi như dê béo mà nhìn chằm chằm.” Tracy nói.

“.......” Vương Đằng quay đầu nhìn thoáng qua, nhất thời cảm giác được tinh cầu này không thân thiện tẹo nào.

Hết chương 2810.
Bình Luận (0)
Comment