“Hàn huynh, ngươi thật sự khiến cho người ta không thể không bội phục!” Y Táng Tâm Nặc dùng ánh mắt khâm phục nhìn Vương Đằng, cảm thán nói.
“Đúng vậy, trình độ như thế, thật sự không phải người bình thường có thể có được.” Thủ Táng Thải Vân cũng gật đầu phụ họa nói.
Lúc này ánh mắt nàng nhìn về phía Vương Đằng đã không còn tùy ý giống như trước nữa, mà mang một chút nịnh hót cùng lấy lòng.
Một nhà thám hiểm tinh không có trình độ tầm quặng cực sâu như vậy, chỉ sợ kể cả cường giả cấp Giới Chủ cũng sẽ coi là khách quý.
“Chỉ may mắn mà thôi.” Vương Đằng cười nhạt nói.
“…” Hai nàng không nói được gì, phương thức khiêm tốn này thật sự không hề thay đổi!
Nói đây là may mắn có thể giải thích rõ được sao?
Nếu vậy, hai khối khoáng thạch trước đó của các nàng nên giải thích như thế nào?
Dù sao các nàng kiên quyết không tin.
“Vị các hạ này, không biết ngươi có bán viên đan dược này không?” Có người không nhịn được lớn tiếng hỏi.
Lúc này bọn họ không dám lại tùy tiện gọi Vương Đằng người anh em nữa, mà lấy các hạ để xưng hô, một Tầm quặng sư có thể cắt ra bảo vật như thế, nhất định phải được tôn trọng.
Rất nhiều người vừa nghe thấy đều lập tức nhìn lại, bọn họ cũng cảm thấy hứng thú vô cùng với viên đan dược này.
Người có thể tiến vào khách sạn Ngũ Táng, thân phận đều không đơn giản, sau lưng bọn họ có lẽ có cường giả cấp Giới Chủ chống đỡ, đương nhiên cảm thấy hứng thú với đan dược cấp Thánh này, hơn nữa cũng có tư cách mua.
Viên Thất Tinh Thánh Vương đan này có thể trợ giúp võ giả cấp Giới Chủ hệ Quang tăng lên cấp Bất Hủ, mặc dù cường giả cấp Giới Chủ sau lưng bọn họ không dùng được, nhưng có thể dùng nó để đổi với võ giả cấp Giới Chủ hệ Quang lấy bảo vật bọn họ muốn.
Viên đan dược quý giá hiếm thấy như thế, võ giả cấp Giới Chủ hệ Quang nhất định bằng lòng trả cái giá thật lớn.
“Không biết các hạ xưng hô như thế nào?” Tông sư Vân Đãng hỏi.
“Hàn Chú! Một nhà thám hiểm tinh không lang thang khắp nơi!” Vương Đằng cười nói.
“Nhà thám hiểm tinh không!” Tông sư Vân Đãng hơi sững sờ, lập tức cảm thấy kính nể, thanh niên trước mắt này lại là một nhà thám hiểm tinh không học thức uyên bác, khó trách có thể cắt ra bảo vật như vậy, xem ra là người có bản lĩnh thật sự.
Người ở xung quanh cũng ào ào kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía Vương Đằng càng thêm kính nể.
“Hóa ra các hạ là một nhà thám hiểm tinh không, thật sự thất lễ!” Tông sư Vân Đãng cúi người thi lễ, cũng tự giới thiệu nói: “Tại hạ là Vân Đãng, Tông sư đan đạo của liên minh Phó Chức Nghiệp trấn thủ hành tinh Ngũ Táng!”
“Tông sư Vân Đãng quá khách khí!” Vương Đằng đáp lễ nói.
“Các hạ có định bán viên đan dược này không, ta có thể mời Đan Thánh của liên minh Phó Chức Nghiệp ra mặt định giá, tuyệt đối sẽ không khiến ngươi chịu thiệt.” Tông sư Vân Đãng nói.
Lúc này hắn đang đại biểu cho liên minh Phó Chức Nghiệp chứ không phải bản thân, bởi vì hắn biết rõ chỉ dựa vào tài lực của hắn, chỉ sợ còn không thể nắm giữ được viên đan dược này.
Mà đối với một hệ đan đạo trong toàn bộ liên minh Phó Chức Nghiệp, đan dược thượng cổ đã thất truyền như vậy sẽ có giá trị nghiên cứu rất lớn đối với bọn họ, có lẽ ở trong tay những Đan Thánh kia, có thể tái hiện lại huy hoàng của đan dược thượng cổ cũng không chừng.
“Tông sư Vân Đãng, ngươi làm vậy không đúng, năm đại gia tộc chúng ta còn chưa ra giá đâu, tại sao có thể tiên hạ thủ vi cường chứ.” Đúng vào lúc này, một giọng nói truyền từ phía sau đến.
Giọng nói đột nhiên truyền đến đã hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người lại.
Vương Đằng hơi sững sờ, nhìn lại về phía sau, chỉ thấy mấy bóng người đang từ đằng xa đi đến, khí thế không tầm thường, mọi người không khỏi tránh ra một con đường để bọn họ đi qua.
“Cường giả cấp Giới Chủ!”
Một tia sáng lập tức lóe lên trong mắt Vương Đằng, liếc mắt một cái đã nhìn thấu thực lực của mấy bóng người này.
Tia sáng nguyên lực trên người bọn họ cực kì nồng đậm, vượt trên cấp Vực Chủ, tuyệt đối là cường giả cấp Giới Chủ.
“Hóa ra là năm vị tộc trưởng!” Tông sư Vân Đãng lộ ra một nụ cười khổ trên mặt, thoáng hành lễ nói.
“Tông sư Vân Đãng không cần phải khách khí!” Mấy bóng người kia đáp lễ lại.
“Năm vị tộc trưởng!”
Vương Đằng thoáng nghĩ, mấy bóng người này tổng cộng năm người, dung mạo thoạt nhìn khá tương tự với mấy người Hoành Táng Mạc, chẳng lẽ chính là tộc trưởng của năm đại gia tộc.
“Lão già! Các ngươi đến thật nhanh!” Quy Táng Viêm nói với một người đàn ông trung niên trong đó.
“Thằng nhóc thúi, chuyện lớn như vậy còn không kịp thời báo cho ta biết một tiếng, nếu không phải Tầm quặng sư của khách sạn Ngũ Táng phản ứng rất nhanh, ta còn không biết ở đây lại xuất hiện kỳ vật như vậy.” Quy Táng Phong tức giận mắng một câu, sau đó ánh mắt rơi lên trên viên đan dược bên trong tinh thạch kia, ánh mắt hơi chấn động.
Khi nhận được tin tức, hắn đã cảm thấy không thể tin nổi, hiện giờ chân chính nhìn thấy vật ấy, trong lòng chấn động hơn.
Không ngờ thật sự có đan dược cấp Thánh lưu lại từ thời thượng cổ như vậy.
Chỉ từ kia dao động thánh khiết mơ hồ tản phát ra kia đã có thể biết rõ viên đan dược này tuyệt đối bất phàm.
Mấy người Y Táng Tâm Nặc, Thủ Táng Thải Vân ào ào tiến lên hành lễ, đều đứng bên cạnh trưởng bối của mình.
“Cô, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này chính là Hàn Chú, nhà thám hiểm tinh không cắt ra Thất Tinh Thánh Vương đan!”
Y Táng Tâm Nặc dẫn một người phụ nữ có dáng vẻ ba mươi tuổi đi đến trước mặt Vương Đằng, giới thiệu hai bên:
“Hàn huynh, vị này là cô của ta, Y Táng Bạch, tộc trưởng của gia tộc Y Táng.”
“Tộc trưởng Y Táng, xin chào!” Vương Đằng cúi người thi lễ.
“Không ngờ các hạ tuổi còn trẻ, lại là một nhà thám hiểm tinh không, hơn nữa có trình độ tầm quặng cao thâm như thế, nói vậy các hạ nhất định là một tầm quặng đại sư nhỉ?” Y Táng Bạch khẽ cười nói.
“Trình độ tầm quặng của ta đã sắp đạt đến cấp Tông sư!” Vương Đằng mỉm cười nói.